Tuần 18: Sách Đệ Nhị Luật,
Chương 1-11
I. TỔNG QUÁT
Năm cuốn sách đầu của Thánh-kinh được gọi là ngũ thư
gồm có:
Sáng-thế
Xuất-hành
Lê-vi
Dân-số
Phục-truyền
Sách Phục-truyền là một cuốn sách có tầm ảnh hưởng lớn
ở trong Thánh-kinh Cựu Ước và có thể nói trong toàn bộ Thánh-kinh Cơ Đốc Giáo.
Người ta nói rằng: Ở trong Tân-ước có gần 200 lần
trích dẫn sách Phục-truyền đủ chứng tỏ là tầm quan trọng đây là một cuốn sách
lớn như thế nào.
Nội dung chính là ba bài giảng của ông Môi-se.
Dân Y-sơ-ra-ên trong sách Xuất-hành được Chúa giải
thoát khỏi đất Ai-cập nhưng không phải ngay sau đó họ đã được đặt chân vào đất
hứa mà họ phải trải qua một hành trình 40 năm trong Sa-mạc.
Và vào cái thời điểm mà họ sắp sửa đặt chân vào đất
hứa, sắp sửa vượt qua sông Giô-đanh để tiến vào đất hứa thì Môi-se vị lãnh đạo
của dân Chúa giảng cho họ nghe.
Và ba cái bài giảng lớn này được ghi lại trong sách
Phục-truyền.
Thế-thì hôm nay, chúng ta chỉ thu gọn từ chương
1-11gồm có:
- Để cho cái nhìn tổng quát thì tôi xin chia sẻ với
quý ông bà anh chị em từ chương 1: 1-4:43. Trong bài giảng thứ nhất này, thì
Môi-se khuyến cáo dân là phải nhớ lại những bài học trong quá khứ để chuẩn bị
cho tương lai.
Tương lai đó là họ sắp bước vào đất hứa, có những khó
khăn mới, có những cám dỗ mới và làm sao mà họ phải trung thành với giao ước đã
ký kết với Đức Chúa Trời.
- Ở chương 4:44-11:32 thì cái phần này gọi là phần đầu
ở trong bài giảng thứ hai, tôi gọi là phần đầu là bởi vì đến chương 12 là chúng
ta sẽ bước vào bộ Phục-truyền.
Trong phần này có những điểm rất quan trọng mà chúng
ta nên quan tâm đó là mười điều răn Đức Chúa Trời, rồi nói đến lòng yêu mến
Chúa và trở thành lời kinh Shê-ma của người Do-thái.
“4 Hỡi
Y-sơ-ra-ên! Hãy nghe: Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta là Giê-hô-va có một
không hai.
5 Ngươi phải
hết lòng, hết ý, hết sức kính mến Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi. 6 Các lời mà
ta truyền cho ngươi ngày nay sẽ ở tại trong lòng ngươi; 7 khá ân cần dạy dỗ
điều đó cho con cái ngươi, và phải nói đến, hoặc khi ngươi ngồi trong nhà, hoặc
khi đi ngoài đường, hoặc lúc ngươi nằm, hay là khi chỗi dậy. 8 Khá buộc nó trên
tay mình như một dấu, và nó sẽ ở giữa hai con mắt ngươi như ấn chỉ; 9 cũng phải
viết các lời đó trên cột nhà, và trên cửa ngươi.”
( Phục-truyền 6:4-5)
II.
ISRAEL , DÂN ĐƯỢC THÁNH HIẾN (Phục-truyền 7:6-11)
Rồi
một điểm nữa nhấn mạnh đó là: Y-sơ-ra-ên là dân thánh, và điều răn lớn đó là
điều răn yêu Chúa. Đó là một số những điểm mốc mà chúng ta nên quan tâm.
Để góp phần vào trong việc chia sẻ Lời Chúa với ông bà
anh chị thì tôi xin chia sẻ một vài ý như thế này.
Trước hết, nói đến cái ý nghĩa của Thánh-hiến
(Phục-truyền 7:6-11)
Chúng ta sử dụng cái từ “ thánh” rồi “ thánh hiến” mà
ý nghĩa căn bản là cái gì?
Chương 7: 6 “Vì
ngươi là một dân thánh cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi; Ngài đã chọn ngươi
trong muôn dân trên mặt đất, đặng làm một dân thuộc riêng về Ngài.”
Thánh hiến là được tách riêng ra để thuộc quyền sở hữu
của Chúa. Thường ta nói đến thánh thì ta hãy nghĩ đến cái nghĩa đạo đức, nghĩa
luân lý điều đó rất đúng và rất tốt. Nhưng mà nghĩa căn bản là chỗ này. Thánh
có nghĩa là được tách riêng ra để dành cho một mình Chúa.
Minh họa: Những Mục-sư, linh mục ta gọi là những người
có chức thánh. Con người được tách riêng ra để cho sự phục vụ Chúa.
Kinh-thánh, tiệc thánh, người thánh, Hội thánh tất cả
những điều đó chỉ về việc được tách riêng, biệt riêng dành cho Đức Chúa Trời là
Đấng thánh.
Theo ý nghĩa đó thì tất cả các anh chị ở đây đều là
thánh, cho nên Phao-lô mới gọi là các thánh ở thành Cô-rinh-tô.
Cho dù là ta vẫn phạm tội nhưng căn bản là ta được
tách riêng ra để dành riêng cho Chúa.
Mình thuộc về Chúa là Đấng thánh cho nên mình phải
sống làm sao cho nó phù hợp với ý nghĩa đó. Từ đó mới xuất hiện thánh có ý
nghĩa luân lý, ý nghĩa đạo đức là phải sống phù hợp.
Và Môi-se nói rằng: Sỡ dĩ anh em được tách riêng dành
cho Đức Chúa Trời không phải là anh em là một dân tộc lớn lao, không phải là
những ưu điểm nhân loại của anh em. Chúa chọn chúng ta đâu có phải là do mình
đạo đức đâu, đâu có phải mình giàu có, đẹp đẽ, tài năng đâu.
Minh họa: Ngay trong trường Kinh-thánh cũng vậy, hoặc
trong Hội-thánh có rất đông người nhưng cuối cùng cũng chỉ còn lại vài người mà
những người còn lại đó không phải là những người đạo đức nhất lớp hoặc nhất
Hội-thánh đâu.
Cái sự chọn lựa của Chúa nó không phải tùy thuộc vào
ưu điểm của con người và điều đó bộc lộ ra sự chọn lựa tự do, tình thương, vô
điều kiện của Chúa. Mình được Chúa chọn không phải là vì những ưu điểm của mình
mà là là vì tình thương của Chúa thôi. Cho nên nó dẫn đến một hệ luận rất quan
trọng.
Chúa Giê-xu đã nói: “Các ngươi đã được lãnh không thì
hãy cho không.” ( Ma-thi-ơ 10:8)
Từ nhưng không này có lẽ người ngoại đạo không thể
hiểu được. Sao mà nhưng mà lại không nữa? Nhưng không ở đây nó có nghĩa là miễn
phí đó. Tình cho không, biếu không. Đã nhận nhưng không thì hãy cho đi cách
nhưng không.
Môi-se nhắc nhớ dân Y-sơ-ra-ên như thế đó thì sau này
thánh Phi-e-rơ cũng nhắc nhớ chúng ta.
Trong thơ I Phi-e-rơ 2: 9-10 “Nhưng anh em là dòng giống được lựa chọn, là chức thầy tế lễ nhà vua,
là dân thánh, là dân thuộc về Đức Chúa Trời, hầu cho anh em rao giảng nhân đức
của Đấng đã gọi anh em ra khỏi nơi tối tăm, đến nơi sáng láng lạ lùng của Ngài;
10 anh em ngày trước không phải là một dân, mà bây giờ là dân Đức Chúa Trời,
trước không được thương xót, mà bây giờ được thương xót.”
Môi-se nói với dân Y-sơ-ra-ên như thế nào thì Phi-e-rơ
nói với chúng ta như vậy. Cho nên, những điều chúng ta vừa nói đó không phải là
cho Y-sơ-ra-ên mà là cho mỗi một người trong chúng ta.
III.
HỌC VỚI CHÚA
ĐƯỜNG NỐI GIÁO DỤC
Phục-truyền 8: 1-6 xem Chúa giáo dục mình cách nào?
“Vậy, khá
nhận biết trong lòng rằng Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi sửa phạt ngươi như một
người sửa phạt con mình vậy.”
Chữ “ sửa phạt” có nghĩa là giáo dục. Chúa có một
đường nối giáo dục rất là đặc biệt.
Ở đây Môi-se nhắc lại những thử thách trong hành trình
sa-mạc và tất cả chúng ta đã đọc sách Xuất-hành thì đều biết cả rồi. Đói có,
khát có, rắn cắn cũng có và mọi thứ nguy hiểm khác, kể cả chiến tranh.
Môi-se nhắc lại những thử thách mà dân đã gặp ở trong
sa-mạc. Nhưng mà Môi-se nhắc lại những thử thách đó không phải chỉ về mặt tự
nhiên mà Môi-se nhấn mạnh rằng: Chính Đức Chúa Trời dùng những thử thách này để
giáo dục dân của Ngài. Đó là cái điểm mà ta lên quan tâm. Đức Chúa Trời dùng
những thử thách để giáo dục dân của Ngài và nhờ những thử thách đó mà dân Chúa
được lớn lên, được trưởng thành về mặt nhân bản, về mặt đức tin.
Môi-se nhấn mạnh một điểm nữa là: Việc Đức Chúa Trời
dùng những thử thách để giáo dục dân của Ngài nó phát xuất từ tình thương. Tình
thương của một người Cha đối với con cái của Ngài.
Rõ ràng Môi-se dùng hình ảnh và từ ngữ “ Cha và con”
nó phát xuất từ tình thương của một người Cha đối với con cái của Ngài chứ
không phải là từ sự căm thù.
Bây giờ, chúng ta nhớ lại xem, có ai mà trong đời chưa
có gặp một thử thách nào không? Tôi nghĩ rằng ai cũng đã trải qua, trong đời
sống cá nhân có, trong đời sống gia đình có, trong đời sống Hội-thánh có.
Lúc mà mình bị thử thách như vậy đấy, thường mình nghĩ
đến Chúa là tình thương hay là mình nghĩ sao Chúa ác thế? Thường là lúc đó
chúng ta nghĩ Chúa thương mình hay là Chúa ghét mình.
Tất cả, chúng ta dường như cảm thấy sao Chúa ghét mình
vậy? Sao Chúa căm thù mình vậy? Sao Chúa cứ gửi hình phạt đến cho mình?
Thế thì ở đây Môi-se nhắc mình chính Chúa gửi những
thử thách đến là để giáo dục mình, để tôi luyện đức tin của mình. Chính những
thử thách đó nó làm cho chúng ta lớn lên, lớn lên trong đức tin.
Minh họa: Thế hệ lớn tuổi đã trải qua những giai đoạn
cực kỳ khó khăn năm 1945, đói khát. Chính những người đó họ có ý trí, sức mạnh
rất mạnh, còn lớp trẻ được lớn lên trong sự tốt đẹp, thuận lợi thì cái nghị lực
lại yếu. Thế cho nên cái thử thách giúp chúng ta có nghị lực, mạnh mẽ, lớn lên.
Người lớn lên trong bình an, hết sức đầy đủ, không
thiếu cái gì cả thì thấy gương mặt và nghị lực yếu, nhìn cứ ngơ ngơ, chứ không
như người bị chai sạn với cuộc sống thử thách, họ nhanh nhẹ lắm.
Người Việt Nam lớn lên trong một xã hội chụp
giật để mà sống cho nên lanh lắm.
Có những khó khăn nhưng mà nó lại có một sự tích cực
nào đó ở bên trong.
Thành thử Môi-se nhắc dân Y-sơ-ra-ên thì cũng nhắc nhở
mỗi chúng ta, trong đời sống đức tin có những lúc mà mình bị thử thách thay vì
mình đánh mất lòng cậy trong nơi Chúa thì cần phải có cái nhìn tích cực hơn.
Mình phải thưa với Chúa là: Lạy Chúa! Ngài muốn nói
với con điều gì? Chúa muốn dạy dỗ con điều gì trong thử thách này?
Nếu Đức Chúa Trời đã sử dụng những thử thách, những
khó khăn để giáo dục chúng ta thì chính chúng ta phải chú tâm đến vai trò của
kỉ luật, kỉ luật ở trong đời sống đức tin thuộc linh của mình và kỉ luật trong
việc giáo dục con cái của mình, đừng coi thường kỉ luật.
Khi phải khép mình vào kỉ luật có nghĩa là phải chấp
nhận những vất vả, những giới hạn, những khó khăn.
Minh họa: Nhiều bạn trẻ bây giờ mơ ước làm người mẫu,
hỏi rằng để làm một người mẫu nổi tiếng thì người ta phải chấp nhận ăn uống,
tập thể dục. Phải chấp nhận kỉ luật tập luyện ăn uống.
Tương tự như vậy, trong đời sống thuộc linh nếu chúng
ta muốn vươn đến một đỉnh cao mình phải chấp nhận kỉ luật, mình phải chấp nhận
kỉ luật cái đời sống hằng ngày.
Minh họa; Dành một tiếng đồng hồ để cầu nguyện và đọc
Kinh-thánh. Trong việc con cái thì phải kỉ luật nó chứ không phải luông chiều
nó. Hằng ngày giờ nào con đi học, được chơi, được xem. Không phải là thương con
là muốn gì thì làm cho nó hết.
Giáo dục con mình kỉ luật bằng đời sống.
IV.
PHƯƠNG PHÁP CẦU
NGUYỆN DỰA VÀO TRONG SÁCH PHỤC-TRUYỀN ( TÔI GỌI LÀ KINH Nguyện HỒI TƯỞNG )
Nghĩa là nhớ lại, khi đọc sách Phục-truyền thì chúng
ta nhớ lại ba bài giảng của Môi-se, trong mỗi bài giảng đó Môi-se thường nhắc
lại quá khứ, nhắc lại những hành trình trong sa-mạc, nhắc lại những thử thách
và đau khổ mà dân Chúa đã phải trải qua.
Khi nhắc lại như vậy, Môi-se giúp cho họ khám phá ra
sự hiện diện của Chúa trong hành trình của họ. Khám phá ra tình thương của Chúa
dành cho họ.
Minh họa: Chúa cùng đi đường với hai môn-đồ trên đường
Em-ma-út.
Từ đây, tôi liên tưởng đến một phương pháp giúp cho
chúng ta sống đời sống thuộc linh, thiêng liêng rất tốt. Mà không có khó đâu ai
cũng làm được hết.
Chúng ta phải dành thời giờ đến trước mặt Chúa ngồi
đấy thật là tĩnh lặng và nhớ lại cuộc đời của mình, nhớ lại những con người,
nhớ lại những biến cố và sự việc đã xảy ra.
-
Nhớ lại những
người làm ơn cho chúng ta
Chúa ban ơn cho mình nhiều khi không trực tiếp mà là
xuyên qua những người khác, bây giờ mình sống trước mặt Chúa và mình nhớ lại
những người làm ơn cho mình. Cha mẹ mình, những người thầy dạy mình hoặc là con
người nào đó trong đời của mình mà chính vì gặp gỡ họ mà cuộc đời mình chuyển
hướng.
Có những con người mà Chúa gởi đến trong cuộc đời
chúng ta mà vì chúng ta có dịp gặp họ mà cuộc đời chúng ta chuyển đi một cái
hướng mới. Nhớ đến những người làm ơn cho mình. Qua những con người làm ơn cho
mình mà khám phá ra Đức Chúa Trời yêu thương mình.
-
Nhớ đến những
biến cố lớn ở trong cuộc đời của mình
Những người đã lập gia đình nhớ lại mối tình của mình,
nhớ lại những ngày Chúa kêu gọi mình, mình được phong chức. Nếu mình nhớ lại
ngày mình được kêu gọi hầu việc Chúa thì sẽ thấy rõ ràng Chúa gọi mình để trở
thành Mục-sư.
Chúng ta có những biến cố lớn ở trong cuộc đời của
mình, ngày mình kết hôn, ngày mình sinh đứa con đầu tiên, ngày mình được phong
chức. Qua những biến cố ấy mình khám phá Chúa hiện diện trong cuộc đời mình.
Những khoảnh khắc đó chúng ta thấy Chúa có mặt cụ thể trong cuộc đời của mình.
-
Nhớ những thương
tích trong tâm hồn
Có ai trong các anh chị dám nói rằng: Giây phút này
tôi không còn một chút gì là vết thương trong tâm hồn, tôi không còn một chút
gì là căm thù, ghét bỏ, căm thù người khác không?
Nó vẫn còn một cái gì đó lấn cấn trong tâm hồn, nếu
mình không ý thức thì mình sẽ bị nó chi phối cách nghĩ và cách sống của mình.
Nhớ lại không phải để căm thù mà xin Chúa chữa lành
con.
Nhớ lại những thương tích mình gây ra cho người khác,
có những điều chúng ta cố tình và vô tình. Vô tình chạm đến người khác.
Minh họa: Có một người bạn tên là Cao, nhưng anh ấy
chỉ có một thước rười. Mọi người cứ trọc anh ấy. Và anh bạn cứ trọc thì anh này
cầm cái vợt bóng bàn phi thẳng vào mặt. Thì chúng ta thấy chúng ta vô tình làm
tổn thương của anh ấy.
Chúng ta vô tình hay cố tình gây lên những tổn thương
cho người khác thì chúng ta cầu xin Chúa tha thứ và chữa lành trên người khác.
Hãy nhớ lại những người làm ơn cho mình, những khoảnh
khắc trong cuộc đời mình, nhớ lại những vết thương trong tâm hồn của mình thì mình
cảm nhận Chúa yêu thương tôi dù tôi tội lỗi và Chúa hiện diện trong đời tôi thì
mình sẽ tín thác và tin tưởng và bình an.
August 3, 2016 at 5:19 PM
hạt điều rang muối