Hỡi Đức Chúa Trời, Chúa là Đức Chúa Trời tôi, vừa sáng tôi tìm cầu
Chúa;
Trong một đất khô khan, cực nhọc, chẳng nước,
Linh hồn tôi khát khao Chúa, thân thể tôi mong mỏi về Chúa,
2 Đặng xem sự quyền năng và sự vinh hiển của Chúa,
Như tôi đã nhìn xem Chúa tại trong nơi thánh. ( Thi 63:
Trong một đất khô khan, cực nhọc, chẳng nước,
Linh hồn tôi khát khao Chúa, thân thể tôi mong mỏi về Chúa,
2 Đặng xem sự quyền năng và sự vinh hiển của Chúa,
Như tôi đã nhìn xem Chúa tại trong nơi thánh. ( Thi 63:
Ước mơ được sống trong nơi trù phú, thịnh phượng khiến sinh
ra cơ hội và sực sống tuôn trào, nhưng không phải vậy,
Sự sống trổi lên như một điệp khúc thúc đẩy lòng người vào
chính giữa đêm đen, mặt trăng không rọi vào ban đêm, ánh bình minh chẳng nó
dạng.
Một con người đã ở nơi rừng vắng năm xưa tưởng chừng như vô vọng, đầy ắp những sợ hãi, và xót xa
bởi chính người con trai tìm cách đuổi giết. Tình cha con, tình mẫu tử đã bị
cái danh bên ngoài, tiếng bên ngoài đánh đổi.
Có khi thời điểm chúng ta đang lừng lẫy mà lòng đắng ngắt như
dòng sông nước đắng năm xưa mà người Y-sơ-ra-ên không thể uống được.
Trong rừng vắng Giu đa, trong một đất khô khan, cực nhọc
chẳng nước, bạn sẽ không còn cảm thấy đức tin lên cao, bay xa nữa. Người ta mơ
ước sang bên kia đại dương, nhưng tôi cứ ở biên cương nước nhà.
Tôi tự hỏi tôi là ai? Ước mơ của tôi là gì?
Tôi nhớ đến cuộc đời của một tiểu tiên tri phục vụ Chúa cho
vương quốc phía...một con người bình dị, núp sau dưới lời nói bình dị, công
việc bình dị là cả một sức mạnh tâm linh, lòng nóng cháy đến tột cùng cho Chúa.
“ A-mốt trả lời cho
A-ma-xia rằng: Ta không phải là đấng tiên tri, cũng không phải
con đấng tiên tri; nhưng ta là một kẻ chăn, sửa soạn những cây vả rừng.” ( A mốt 7:14)
Sống trong thời buổi đồng tiền và địa vị đang chi phối, nhiều
người hầu việc Chúa cũng không tránh khỏi bị mờ mắt, chúng ta thích ngồi ở nơi
tiện nghi, và có nhiều cơ hội với cách nghĩ ấy sẽ thổi phồng trong tâm trí
chúng ta rằng: nếu được như vậy thì chức vụ đời sống sẽ thành công. Đức tin
vươn cao, tấm lòng phấn hưng.
Nhưng giữa những tiện nghi choáng ngợp nơi xứ người, đã lấy
cắp đi một tấm lòng đơn của một người tôi tớ, giữa những động cơ như sóng cồn
đại dương, nổi dậy phủ đầy tâm trí, khiến cho lòng thăng hoa. Nhưng cuối cùng
thay vì sự sống tuôn trào thì trở nên khô cứng, thay vì nhân hậu trở nên bất
nghĩa.
Một tôi tớ thật, một Cơ Đốc Nhân chân chính được Chúa đặt
đúng nơi, đúng chỗ và chịu ở thỏa lòng, tìm được niềm vui, sự an nghỉ trong khi
phục vụ, ắt hẳn sẽ có kết quả lớn lao đích thực, Chúa vui, người người được gây
dựng.
Cái chính không phải ở đâu? Bạn là ai? Mà là tấm lòng bạn thế
nào? Đa vít đã ở trong rừng vắng Giu đa,
với sự cô đơn và bóng tối vây chùm, có thể trong những lúc chạy chốn người con
trai dứt tình mẫu tử, mang trong người dòng máu của mình, bây giờ trở thành kẻ
tàn nhẫn, lạnh lùng, lòng một người cha chắc hẳn như ngàn mũi dao đâm cắm.
Giữa những rừng vắng, giữa nơi một nơi khô khan, cực nhọc,
chẳng có nước, nhưng Đa vít đã nhớ đến Chúa, nhớ đến một con người đã có lần
nói rằng: tôi chỉ như một con trùng, nhớ đến cuộc đời bé nhỏ của mình, nhớ đến
những ngày thiếu niên chăn chiên, vui với bầy, đánh đàn ca ngợi Cha trên trời
đã bày tỏ tình yêu thương, và sự nhân từ vô bờ bến.
Ngài đã yêu ông ngay cả khi ông lầm lỗi, chắc hẳn tình yêu ấy
đã thúc đẩy Đa vít tìm được sự yên ủi, xoa dịu nỗi đau và nhân ái đối với một
người con bất hiếu.
Đa vít đã tìm được sức mạnh thực sự, ông thực sự đã kinh
nghiệm đức tin khải hoàn của mình giữa rừng vắng Giu đa, ông đã tìm được nguồn
nước sống thực sự, bền vững, dài lâu, sự sống của ông lúc này không phải mình
là ai? Mình sẽ là gì? Mà là Chúa là ai với tôi? Ngài có phải là nguồn nước sống
cho cuộc đời bạn và tôi, Ngài có phải là Đấng duy nhất làm cho bạn và tôi được
no thỏa.
Có phải Ngài đang là Ước mơ, đang là niềm khát khao lớn nhất
của đời bạn, trong rừng vắng Giu đa, trong một nơi khô khan, cực nhọc, chẳng
nước, tình yêu thương của một người Cha được chổi dậy, mọi sự cay đắng tổn
thương, sự thù hận, được chôn vùi trong rừng vắng Giu đa.
Cớ sao và cớ làm sao chúng ta cứ đeo bám mãi những nỗi âm u,
sầu não đảo điên, cớ sao và cớ làm sao chúng ta cứ giữ mãi cái bóng hận thù,
đắng cay đã bị thời gian làm lu mờ, cớ sao chúng ta cứ khơi gợi, nhắc lại những đau thương mọc rêu xanh hàng trăm tuổi.
Hãy đem đến rừng vắng Giu đa, nơi đó bạn đối diện với một
người Cha nhân từ, đầy lòng thương xót, nơi đó bạn và tôi nghĩ đến mình kẻ tội
nô, chẳng ra gì, đầy sự nhuốc nhơ và nhiều lần cư xử dại dột, tình yêu trào
dâng, sự sống đích thực được bừng sáng, hãy để Chúa là nguồn nước sống, tưới
mát tâm linh, tấm lòng chúng ta. Tại nơi của sự hạ lòng tìm kiếm bạn và tôi được
nhấc lên trong sự trũng thấp sẽ được nấp đầy sự yêu thương, tha thứ, bao dung,
và ngay thẳng. Trong nơi vắng vẻ đó lòng cong quẹ sẽ được sửa cho ngay bởi sự
cáo trách, nhẹ nhàng của Đức Thánh Linh, nước mắt ngắn dài dưới chân Chúa là
sức mạnh để chúng ta bước quay trở về làm hòa lại với anh em mình.
Lúc này, Đa vít làm gì có giường, trong rừng vắng Giu đa,
trong một nơi cực nhọc, chẳng nước, làm gì có giường, đang chạy chốn thì làm gì
có thể mang giường theo được.
Nhưng trong sự chằn chọc, với nhiều bối dối, âu lo thổn thức
của đêm trường, khiến Đa vít không sao ngủ được, và lúc ấy ông nhớ đến Chúa,
suy gẫm về Chúa trọn các canh đêm.
Phước
cho người nào được sức lực trong Chúa,
Và có lòng hướng về đường dẫn đến Si-ôn!
6 Đương khi đi qua trũng khóc lóc [†
Họ làm trũng ấy trở nên nơi có mạch;
Mưa sớm cũng phủ phước cho nó.
7 Họ đi tới, sức lực lần lần thêm;
Ai nấy đều ra mắt Đức Chúa Trời tại Si-ôn.
Và có lòng hướng về đường dẫn đến Si-ôn!
6 Đương khi đi qua trũng khóc lóc [†
Họ làm trũng ấy trở nên nơi có mạch;
Mưa sớm cũng phủ phước cho nó.
7 Họ đi tới, sức lực lần lần thêm;
Ai nấy đều ra mắt Đức Chúa Trời tại Si-ôn.