Gia Dinh Gieo Giong

BÁC CỦA TÔI!


Nửa vòng trái đất con nhớ Bác lắm, con nằm trên giường bệnh lại càng nhớ Bác nhiều hơn.
Tuy con là Mục sư, nhưng là Mục sư cũng thường hay khóc, mỗi lần nguy khốn đau thương, con gọi cho Bác, Bác gọi cho con là lòng con lại ứa lệ tuôn tràn. Bác nói con là con trai con không được khóc, con là lính giỏi của Chúa con phải kiên cường, cần phải đánh trận tốt lành.
Vâng con vẫn nhớ lời Bác răn bảo, con cũng không thường hay khóc trước mặt ai mấy khi cả, con cũng không phải là người đa sầu, đa cảm. 

Nhưng từ nhỏ con đã mất mẹ, sống trong cảnh gia đình đổ vỡ. Nay con tin Chúa, thậm chí con là Mục sư nhưng Bác vẫn coi sóc con như người vú săn sóc chính con trai mình vậy. Bác đã ôm ấp vun trồng con bởi Lời của Chúa, tưới con cho mầm non được đâm chồi, đơm hoa ra trái, và mong con lên bậc thành nhân, tầm thước vóc dạc, trọn vẹn hiểu biết ý Chúa và mỗi ngày mong cho con giống Chúa càng hơn.

Đó chính là lý do con khóc, con đau bác đau với con, con khóc Bác khóc với con. Nhờ sức mạnh của lời cầu thay của Bác mà con đã và đang trở thành mối đe dọa cho quyền lực của Ma quỷ và làm suy kiệt cho vương quốc của nó.
Bác ơi! Con vẫn đang đem những bó lúa là những linh hồn trai tráng về cho Chúa ngay cả khi ở trên giường bệnh.

Hôm qua có hai người tin Chúa, hôm nay cũng có hai người tin Chúa nữa và rất nhiều người đã được nghe biết về Chúa trong bệnh viện. 
Bởi vì Bác và con cùng gieo trong nước mắt và Chúa đã cho gặt hái cách vui mừng.

Con biết ai cũng có cảm giác giống như tâm trạng của sứ đồ Phao lô đã trải nghiệm hành trình cuộc đời có lắm gian nguy. 
nguy trên sông bến, nguy với trộm cướp, nguy với giữa dân mình, nguy với dân ngoại, nguy trong các thành, nguy trong các đồng vắng, nguy trên biển, nguy với anh em giả dối; chịu khó chịu nhọc, lắm lúc thức đêm, chịu đói khát, thường khi phải nhịn ăn, chịu lạnh và lõa lồ. 

Con cũng đặt mình vào hoàn cảnh của thánh đồ Gia cơ mà cảm thấy hoạn nạn, mọi sự ngổn ngang, bộn bề, vấn vương.

Nhưng lời Chúa an ủi con trong cơn hoạn nạn. Con sẽ quên lửng mọi sự ở đằng sau, mà bươn theo những sự ở đằng trước, nhắm mục đích mà chạy cốt giựt được giải về ơn kêu gọi của Chúa ở trên trời.
Tác giả thư Hê-bơ-rơ đã nói: "Thế thì, vì chúng ta được nhiều người chứng kiến vây lấy như đám mây rất lớn, chúng ta cũng nên quăng hết gánh nặng và tội lỗi dễ vấn vương ta, lấy lòng nhịn nhục theo đòi cuộc chạy đua đã bày ra cho ta”

Kẻ thù muốn trù dập con, một vài những A-léc-xan-đơ; thợ đồng, đã làm hại con nhiều lắm; ... luôn tìm cách ngăn trở và không muốn con thành công kết quả.

Đó cũng là thủ đoạn và chiến lược hiểm độc mà người Phi-li-tin đã áp đặt trên dân Do Thái khi xưa. Nó muốn đóng cửa lò rèn, vì khi có lò rèn, khi lò rèn được thổi lửa thì cày cuốc, lưỡi rìu, lưỡi cày sẽ được chế tạo, nó cũng không muốn lò rèn được thổi lửa vì sợ dân tộc của Chúa rèn vũ khí chống lại họ.

Con biết Ma quỷ nó có thủ đoạn rất hiểm độc, nó luôn tìm cách để đóng cửa lò rèn, không cho lò rèn thổi lửa. Nhưng với sức của Chúa ban cho con sẽ tin Chúa sẽ dùng con như mũi tên trong tay của người dũng sĩ. Ma quỷ tìm cách dập tắt đức tin, làm cho lụi tàn khải tượng trong con.
Nhưng Bác đã luôn thổi lửa và nhen lại  trong con, niềm khát vọng, khải tượng được  trở lại.

Lúc con mệt mỏi, ngã  quỵ Bác lại là người bạn tốt đỡ con đứng dậy, lúc con thiếu thốn bác luôn xòe tay ra giúp đỡ.
Cảm ơn bác đã đem Lời Chúa thức tỉnh, cầu thay, yêu thương, yểm trợ để con là một lò rèn luôn giữ lửa hơi ấm yêu thương của Chúa.

Mỗi khi con có sáng kiến mới, có bước đi táo bạo, sống liều mình cho Chúa thì Bác đều cất tiếng reo mừng mãi mãi, luôn luôn ủng hộ con.  Ha-lê-lu-gia Ngợi khen Chúa. 

Kẻ thù không muốn con thành công nhưng Bác luôn nói phước hạnh và sự thương xót sẽ theo con, con sẽ đứng ở đằng đầu chứ chẳng phải đằng đuôi, vinh quang sau sẽ lớn hơn vinh quang trước, rượu sau sẽ ngon hơn rượu trước
Con biết, Bác làm tất cả những điều đó là vì Chúa, vì vinh hiển Chúa, vì thương mầm non đang chớm nở. 

Suốt gần hai mươi năm theo Chúa nay con nằm trên giường bệnh đối diện ranh giới giữa sự sống và cái chết con mới thực sự càng thán phục, ca ngợi vì tình yêu và sự nhân từ của Chúa đã giữ gìn con, đã sử dụng con, và đã nuôi dưỡng, bồng ẵm con. Gần hai mươi năm về trước con đã kinh nghiệm Chúa và kết luận đơn sơ rằng: CÓ CHÚA THÂT, gần hai mươi năm sau con thấy cuộc đời thật mong manh và mỏng dòn rồi con cũng kết luận: CÓ CHÚA THẬT.
Đó là một trải nghiệm sung sướng mà không sao con có thể mô tả được bằng lời nói hay chữ viết.

Trong lúc thập tử nhất sinh, với thân thể bất động trong tâm linh con luôn nhớ đến bài ca: NEO TÔI CHẮC, RẤT CHẮC  bài ca lời hát oai hùng, mạnh mẽ làm sao?
Tuy giông tố xô hồn mạnh thay. Sa-tan tức muốn cắn nuốt ngay. Nương trong Chúa chí tôi nào rúng. Dẫu sóng gió thét gầm hiếp húng. Neo tôi chắc thật an ninh bấy, Quyết cứ neo vững tâm hồn đây.
Bác ơi! Đó chính là bài hát mà linh hồn con đã hát  khi ở trong trũng bóng chết.
Khóc lóc đêm đen đã qua đi và hừng đông đã về.
Các Bác Sĩ trưởng khoa đều kết luận trước tất cả dân ngoại rằng: Đây là một ca có sự hồi phục ngoài sức tưởng tượng. Nặng nhất phòng nhưng hồi phục nhanh nhất phòng. Ha-lê-lu-gia Vinh hiển thuộc về Chúa.
Điều đó chứng tỏ Ngài là Cha thành tín đã nghe thấy sự khóc lóc của mỗi tôi con của Ngài. Và Ngài đã dơ tay đem con đến nơi rộng rãi. 
Nay con nằm trên giường bệnh, vi tính con không có, con viết trên cái điện thoại với giá hai trăm ngàn đồng. Đây cũng là một sự nỗ lực, tình cảm, sự yêu thương, lòng biết ơn của con dành cho Bác.
Thế hệ măng non biết ơn những cây cổ thụ như Bácە
Con Quân của Bác!

Related link

Latest Features

Weather

April - 2025
SMTWTFS
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
27282930   
       

Facebook comments