ĐỀ TÀI: NHỮNG BỔN PHẬN CỦA NGƯỜI THEO CHÚA
Nhập đề:
Trong những ngày vừa qua, tôi cứ suy nghĩ, và không ngừng suy nghĩ về những bổn phận của người theo Chúa? Tôi đặt câu hỏi rằng: Lạy Chúa con phải có những bổn phận gì? Và Chúa đã chỉ cho tôi có 4 bổn phận cốt yếu của người đi theo Chúa.
Hôm nay, tôi xin chia sẻ với Hội Thánh về một chủ đề: NHỮNG BỔN PHẬN CỦA NGƯỜI THEO CHÚA chúng ta sẽ cùng nhau đi qua 4 bổn phận ấy để giúp chúng ta nhìn nhận ra chính mình và có trách nhiệm gì trên bước đường theo Chúa.
Bổn phận là nói đến trách nhiệm phần việc mà mình phải gánh vác lo liệu.
BỐ CỤC:
I. BỔN PHẬN ĐỐI VỚI ĐỨC CHÚA TRỜI
II. BỔN PHẬN ĐỐI VỚI CHÍNH MÌNH
III. BỔN PHẬN ĐỐI VỚI GIA ĐÌNH
IV. BỔN PHẬN ĐỐI VỚI HỘI THÁNH
Bây giờ, chúng ta sẽ cùng nhau đi qua phần thứ nhất của bài học đó là:
I. BỔN PHẬN ĐỐI VỚI ĐỨC CHÚA TRỜI
Kính thưa Hội Thánh! Chúng ta có rất nhiều bổn phận, bổn phận đối với cha mẹ, con cái, nhà cửa, bạn bè, công việc v.v…và rất nhiều người đã sai lầm trong việc đặt thứ tự ưu tiên về bổn phận và trách nhiệm của mình.
Nhiều người bảo rằng: Trách nhiệm lớn lao nhất là chăm lo cho cha mẹ, hay cho gia đình vợ chồng, con cái hoặc ưu tiên lớn lao nhất là lo cho chính mình hoặc Hội Thánh. Hay có người nói bổn phận và trách nhiệm là lo kinh tế cho gia đình, hay phụ giúp nấu nướng, chăm con!
Nhưng tôi xin thưa rằng: Đó không phải là những bổn phận và trách nhiệm quan trọng nhất đâu, đó là những thứ yếu mà thôi. Đó có thể là những bổn phận trách nhiệm đầu tiên thứ nhất của chúng ta lúc chúng ta chưa tin Chúa. Nhưng đối với người tin Chúa thì trách nhiệm và bổn phận ưu tiên nhất là BỔN PHẬN ĐỐI VỚI ĐỨC CHÚA TRỜI.
Tại sao vậy? Vì chỉ có Đức Chúa Trời mới là Đấng tối cao duy nhất mà mình phải khai trình, Lời Chúa trong thư Rô-ma 14:12 sứ đồ Phao-lô đã nói “Như vậy, mỗi người trong chúng ta sẽ khai trình việc mình với Đức Chúa Trời.”
Trong ngày cuối cùng, đứng trước sự phán xét của Chúa bạn phải chịu trách nhiệm về mọi việc bạn đã làm trên đất này đối với Đức Chúa Trời. Bạn không khai trình trước mặt con người nào hết, bạn cũng không thể bào chữa được những lý do hay bênh vực cho những việc làm sai trái của mình. Vì Đức Chúa Trời là quan án công bình.
Trong lá thư II Cô-rinh-tô 5: 10 sứ đồ Phao-lô cũng chép “Bởi vì chúng ta thảy đều phải ứng hầu trước tòa án Đấng Christ, hầu cho mỗi người nhận lãnh tùy theo điều thiện hay điều ác mình đã làm lúc còn trong xác thịt.”
Minh họa: Khi ứng hầu trước toà án của Đức Chúa Trời, xin chúng ta đừng lo lắng chi về điều những gì người khác đã làm với mình.
Bạn không cần phải nói: Thưa Chúa ông A và bà B đã làm tổn thương con, ông cam và bà quýt đã đối xử với con bất công. Bạn cũng không cần phải nói biện minh rằng: Tại vì người ta đối xử với con tệ trước lên con mới tệ với họ. Chúa không cần bạn phải nói như vậy! Vì Chúa biết hết tất cả.
Trong sách Khải-huyền Chúa bảo Ngài có một quyển sách để ghi lại mọi lời chúng ta nói và mọi việc chúng ta làm.
Cũng trong lá thư thứ nhất của mình sứ đồ Phi-e-rơ cũng nói lên lý do tại sao chúng ta phải khai trình mọi sự trước sự hiện diện thánh của Ngài là vì “Ngài là Đấng đã sẵn sàng xét đoán kẻ sống và kẻ chết.” ( I Phie-rơ 4:5)
Như vậy, qua lời Thánh Kinh chúng ta đều biết rằng: Dù người tin Chúa hay không tin Chúa, dù người nghèo hay giàu, dù già hay là trẻ thì tất cả đều phải ứng hầu và khai trình mọi việc mình làm trước Đấng Tạo Hóa tối cao của mình.
Nếu biết rõ rằng: Ngài sẽ phán xét công minh, phân xử công bình thì mình phải chuẩn bị những gì hay mình phải có bổn phận nào đối với Đấng tối cao khi còn sống trên đất.
Sau đây tôi xin đưa ra bốn chữ “ T” để nói đến trách nhiệm và bổn phận đối với Đức Chúa Trời.
Có 4 chữ “ T” ở đây:
1. Tin
2. Theo
3. Tôn Thờ
4. Tín trung
Trước hết, bổn phận quan trọng nhất đối với Đức Chúa Trời là mỗi người phải:
1. Tin Ngài
Tin là một động từ của một cá thể đối với Đấng chủ thể là Đức Chúa Trời.
Dù cả thế giới này có tin Chúa nhưng nếu bạn và tôi không tin thì cuộc đời bạn và tôi vẫn bị hư mất. Chữ tin nó xuất phát từ một tấm lòng của cá nhân hơn là hội chúng tập thể.
Lời Chúa trong Phúc-âm Giăng 3: 18 chép “Ai tin Ngài thì chẳng bị đoán xét đâu; ai không tin thì đã bị đoán xét rồi, vì không tin đến danh Con một Đức Chúa Trời.”
Câu Kinh Thánh này nhắc đến ba chữ rất quan trọng là: Ai tin Ngài.
Chữ “ Ai” là một câu hỏi chủ thể tức là vừa muốn hỏi nhưng cũng vừa muốn khẳng định. Ai là những cá thể có tính cách cá nhân. Ai là trong đó có tôi và quý vị!
Chữ thứ hai là “ Tin” tin thì có nhiều loại tin, tin cha, tin mẹ, tin mình ăn được cái này, tin mình làm được cái kia. Nhưng đó không phải là chữ tin trong câu Kinh Thánh này. Chữ tin trong câu Kinh Thánh này nó rất quan trọng.
Chữ tin trong câu Kinh Thánh này nó quyết định số phận của bạn, một là bạn tin ai đó để rồi nhận lấy hình phạt, hai là bạn tin Con một Đức Chúa Trời để được nhận phần thưởng. Nếu bạn tin nơi con người, tin nơi thầy bói, tin nơi chùa chiền, tin nơi cúng bái, tin nơi chính mình thì chắc chắn chúng ta sẽ nhận hình phạt đời đời.
Câu Kinh Thánh này nói cho chúng ta rất rõ đến đối tượng của đức tin. Đối tượng đức tin của chúng ta là ai? Ngài, Ngài là ai? Ngài là Jêsus, Jêsus là ai? Ngài vừa là con người, Ngài cũng là Đức Chúa Trời. Ngài đã làm gì?
Ngài đã giáng sinh làm người, gánh mọi tội lỗi của chúng ta, bị đóng đinh trên thập tự giá, và chịu chết nhưng sau ba ngày Ngài đã sống lại để ban cho bạn lời hứa rất lớn và rất quý đó là: Ngài ban cho chúng ta sự sống đời đời.
Tác giả thư Hê-bơ-rơ quả quyết rằng: “Vả, không có đức tin, thì chẳng hề có thế nào ở cho đẹp ý Ngài; vì kẻ đến gần Đức Chúa Trời phải tin rằng có Đức Chúa Trời, và Ngài là Đấng hay thưởng cho kẻ tìm kiếm Ngài.” ( Hê-bơ-rơ 11:6)
Câu Kinh Thánh này nói rằng: Dù bạn có dâng hiến cả gia tài cho Ngài, hay bạn có thể làm mọi sự gì đi chăng nữa nhưng nếu không có đức tin thì chẳng hề có thế nào ở cho đẹp ý Ngài.
Đức Chúa Trời đã nhận của lễ của A-bên mà không nhận của lễ của Ca-in vì trong khi dâng lễ vật. A-bên đã có đức tin và được Chúa nhận còn Ca-in thì không?
Hôm nay, bạn đến Hội Thánh bạn có cảm nhận thấy Chúa ở đây không? Và nếu có Chúa ở đây thực sự thì bạn có thấy Chúa ở trong bạn và Ngài thăm viếng lòng của bạn hay không?
Bạn cầu nguyện, bạn hát thánh ca, bạn dâng hiến bạn có làm mọi sự đó bởi đức tin và trong đức tin không?
Áp-ra-ham bởi đức tin mà lìa quê hương đi mà không biết mình đi đâu.
Sa-ra đã có đức tin để có được người con là Y-sác mặc dầu tuổi cao tác lớn.
Đa-ni-ên đã có đức tin dù phải chết chứ không chịu ăn của cúng và thờ hình tượng.
Ê-li đã bởi đức tin cầu nguyện xin Chúa cho ngừng mưa và khi cầu nguyện lại Chúa lại cho mưa.
Phao-lô đã vì đức tin mà bị chặt đầu.
Phi-e-rơ vì đức tin mà bị chết treo ngược đầu xuống.
Các Cơ Đốc nhân thế kỷ thứ nhất bởi vì đức tin mà sống như kẻ kiều ngụ nay đây mai đó.
Trong Hê-bơ-rơ có nói đến những anh hùng đức tin bởi đức tin mà họ thắng được bệnh tật.
Bạn có thấy mình có đức tin không? Bạn đang có loại đức tin nào?
Thánh đồ Gia-cơ khẳng định rằng: Bạn không chỉ có tin Chúa xong là thôi. Nhưng bạn phải tiếp tục sống bởi đức tin và bước đi bởi đức tin ấy.
Có nhiều người đã tin Chúa nhưng họ đã không sống cho điều họ tin, họ tin xong họ để đấy thì đức tin ấy là đức tin chết. Vì đức tin không có việc làm thì là đức tin chết.
Nếu bạn tin Chúa thì bạn không được tin theo theo thần tượng nữa, bạn thờ phượng Chúa nhưng bạn cũng không được làm tôi cho ma-môn nữa. Nếu bạn tin Chúa mà bạn không dám đi thờ phượng Chúa thì đức tin ấy chẳng có việc làm gì hết. Nếu bạn tin Chúa mà không vâng lời Chúa vẫn còn dấu diếm Hội Thánh ăn của cúng, đi thờ cúng thì đức tin ấy giết chết chính linh hồn của bạn.
Nếu bạn tin Chúa mà không dám nói về Chúa cho người khác thì đức tin ấy chưa phải là đức tin sống.
2. Theo Ngải
Chữ “ theo” ở đây có nghĩa là
Như chúng ta thường hay hát bài thánh ca: Nhẹ nhàng thay bước theo chân Jêsus. Ngày đêm bước…
Càng theo Chúa Jêsus gần chừng nào thì đối với thế gian càng xa chừng nấy, nhưng nếu chúng ta càng theo thế gian càng gần chừng nào thì đối với Chúa lại càng xa thể ấy.
Đi theo Chúa là học theo Chúa, người đi theo Chúa là môn đồ của Chúa, một người theo Chúa sẵn sàng đáp lại lời mời gọi của Chúa
“Hãy theo Ta!” của Chúa. Ma-thi-ơ 4:18-22 và Mác 1:16-20 ghi lại sự kiện Đức Chúa Jesus kêu gọi các môn đồ đầu tiên, là: Phi-e-rơ, Anh-rê, Giăng, và Gia-cơ. Phản ứng của những người này đối với lệnh truyền của Chúa được ghi rõ, như sau:
Phi-e-rơ và Anh-rê: “Hai anh em liền bỏ lưới mà theo Ngài”(Ma-thi-ơ 4:20). “Tức thì hai người bỏ chài lưới mà theo Ngài”(Mác 1:18).
Giăng và Gia-cơ: “Tức thì hai người đó bỏ thuyền và cha mình mà theo Ngài” (Ma-thi-ơ 4:22). “Ngài liền kêu hai người; thì họ để Xê-bê-đê, cha mình, ở lại trong thuyền với mấy người làm thuê, mà theo Ngài” (Mác 1:20)
Như vậy, đặc tính đầu tiên của người đi theo Chúa là trước hết phải:
1. TỪ BỎ CHÍNH MÌNH.
Khi nghe thấy tiếng gọi của Chúa Jêsus thì các môn đồ họ đáp ứng ngay lập tức, không chỉ những thế mà họ còn dám dấn thân liều bỏ mọi sự để theo Ngài.
Họ bỏ công ăn việc làm, cha mẹ, nhà cửa, tài sản để đi theo Chúa.
Từ bỏ ở đây không có nghĩa là trong giờ phút chúng ta quyết định đi theo Chúa thì chúng ta dứt bỏ hết không còn liên hệ gì đến tài sản, tình cảm, và mạng sống của chính mình mà là sự thay đổi tính cách quan hệ giữa chúng ta và những điều đó. Ý nghĩa đó được ghi rõ trong I Cô-rinh-tô 7:31 như sau:
“… kẻ dùng của thế gian, nên như kẻ chẳng dùng vậy; vì hình trạng thế gian nầy qua đi.”
Từ bỏ chính mình tức là không xem mình là mục đích của đời sống nhưng xem Chúa là mục đích của đời sống; từ bỏ chính mình có nghĩa là không sống cho chính mình nữa mà là sống cho Chúa.
Minh họa: Trước khi biết Chúa, tin nhận Chúa, và đi theo Chúa chúng ta đều sống cho chính mình. Mọi quan hệ của chúng ta đối với thế giới chung quanh đều bắt đầu với chính mình. Hễ bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì đem lại ích lợi, vui thích, hay danh tiếng cho chúng ta nhất thì chúng ta yêu thích và quý trọng hơn hết. Sau khi biết Chúa, tin nhận Chúa, và đi theo Chúa chúng ta vẫn còn ở giữa thế gian nhưng mối quan hệ giữa chúng ta và thế gian đã thay đổi. Mọi mối quan hệ giữa chúng ta đối với thế giới chung quanh không còn bắt đầu từ chính chúng ta nữa mà bắt đầu với Đấng Christ. Hễ bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì làm cho Đấng Christ ưa thích, làm cho Danh Đấng Christ được vinh hiển thì chúng ta yêu thích và quý trọng. Rất thường xuyên những điều Đấng Christ ưa thích và làm cho Danh Ngài được vinh hiển khiến cho chúng ta phải hy sinh những điều vốn thuộc về chúng ta.
Khi Phi-e-rơ thưa với Chúa rằng:
“… Nầy, chúng tôi đã bỏ hết mà đi theo thầy.” (Mác 10:28)
thì Ngài đáp:
“Quả thật, Ta nói cùng các ngươi chẳng một người nào vì Ta và Tin Lành từ bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái, đất ruộng, mà chẳng lãnh được đương bây giờ, trong đời nầy, trăm lần hơn về những nhà cửa, anh em, chị em, mẹ con, đất ruộng, với sự bắt bớ, và sự sống đời đời trong đời sau.” (Mác 10:29, 30)
Nói như thế không có nghĩa là khi chúng ta bỏ đi một căn nhà để đi theo Chúa thì sẽ nhận lại được 100 căn nhà khác hoặc dâng lên Chúa $1,000 thì sẽ nhận lãnh lại $100,000 như nhiều giáo sư giả đang giảng dạy thời nay. Nếu như thế thì sau ba lần dâng hiến (bắt đầu với $1,000) chúng ta sẽ trở thành tỷ phú ($1,000,000,000) và sau ba lần từ bỏ người thân chúng ta sẽ có đến hàng triệu anh chị em, cha mẹ, con cái… theo nghĩa đen. Điều Đức Chúa Jesus dạy là sau khi dâng hiến hoặc hy sinh chúng ta được Chúa ban cho các ơn phước mang lại vui thỏa gấp trăm lần hơn sự vui thỏa có thể đến từ những gì chúng ta đã dâng hiến hoặc tình cảm quý mến từ hàng trăm anh chị em trong Chúa sẽ bù đắp lại những tình cảm ruột thịt mà chúng ta đã vì Danh Chúa mà từ bỏ.
2. THEO CHÚA LÀ PHẢI CHỊU KHỔ VÌ DANH CHÚA
Chúng ta hãy cùng nhau đọc lại những lời phán dạy của Chúa sau đây:
“Ví bằng người đời ghét các ngươi, thì hãy biết rằng họ đã ghét Ta trước các ngươi. Nếu các ngươi thuộc về thế gian, thì người đời sẽ yêu kẻ thuộc về mình; nhưng vì các ngươi không thuộc về thế gian và Ta đã lựa chọn các ngươi giữa thế gian, bởi cớ đó người đời ghét các ngươi. Hãy nhớ lời Ta đã nói cùng các ngươi: Đầy tớ chẳng lớn hơn chủ mình. Nếu họ đã bắt bớ Ta, ắt cũng bắt bớ các ngươi; bằng họ đã giữ lời Ta, ắt cũng giữ lời các ngươi. Nhưng vì Danh Ta họ sẽ lấy mọi điều đó đãi các ngươi, bởi họ không biết Đấng đã sai Ta đến.” (Giăng 15:18-21)
“Vả lại, hết thảy mọi người muốn sống cách nhân đức trong Đức Chúa Jêsus Christ, thì sẽ bị bắt bớ.” (II Ti-mô-thê 3:12)
Sứ Đồ Phao-lô trong Phi-líp 1:29 đã khẳng định như sau:
“Ngài nhơn Đấng Christ, ban ơn cho anh em, không những tin Đấng Christ mà thôi, lại phải chịu khổ vì Ngài nữa.”
Phao-lô khuyên Ti-mô-thê “cậy quyền phép của Đức Chúa Trời mà chịu khổ với Tin Lành” (II Ti-mô-thê 1:8) và hãy cùng ông chịu khổ như một người lính giỏi của Đức Chúa Jesus Christ (II Ti-mô-thê 2:3). Trong II Cô-rinh-tô 11:23-29 Phao-lô đã tóm lược lại những điều mà ông đã chịu khổ vì Danh Chúa:
“Họ là kẻ hầu việc của Đấng Christ phải chăng? Ừ, tôi nói như kẻ dại dột, tôi lại là kẻ hầu việc nhiều hơn! Tôi đã chịu khó nhọc nhiều hơn, tù rạc nhiều hơn, đòn vọt quá chừng. Đòi phen tôi gần phải bị chết; năm lần bị người Giu-đa đánh roi, mỗi lần thiếu một roi đầy bốn chục; ba lần bị đánh đòn; một lần bị ném đá; ba lần bị chìm tàu. Tôi đã ở trong biển sâu một ngày một đêm. Lại nhiều lần tôi đi đường nguy trên sông bến, nguy với trộm cướp, nguy với giữa dân mình, nguy với dân ngoại, nguy trong các thành, nguy trong các đồng vắng, nguy trên biển, nguy với anh em giả dối; chịu khó chịu nhọc, lắm lúc thức đêm, chịu đói khát, thường khi phải nhịn ăn, chịu lạnh và lõa lồ. Còn chưa kể mọi sự khác, là mỗi ngày tôi phải lo lắng về hết thảy các Hội Thánh. Nào có ai yếu đuối mà tôi chẳng yếu đuối ư? Nào có ai vấp ngã mà tôi chẳng như nung như đốt ư?”
Sứ Đồ Phi-e-rơ cho biết mỗi thánh đồ của Chúa được Đức Chúa Trời kêu gọi (noi theo gương Đấng Christ đã chịu khổ vì Hội Thánh) để chịu khổ vì Danh Chúa.
“Anh em đã được kêu gọi đến sự đó, vì Đấng Christ cũng đã chịu khổ cho anh em, để lại cho anh em một gương, hầu cho anh em noi dấu chơn Ngài.” (I Phi-e-rơ 2:21)
Phi-e-rơ khuyên các thánh đồ của Chúa đừng ngạc nhiên nhưng hãy vui mừng khi được dự phần trong sự thương khó của Đấng Christ, tức là chịu khổ vì Danh Ngài.
“Hỡi kẻ rất yêu dấu, khi anh em bị trong lò lửa thử thách, chớ lấy làm lạ như mình gặp một việc khác thường. Nhưng anh em có phần trong sự thương khó của Đấng Christ bao nhiêu, thì hãy vui mừng bấy nhiêu, hầu cho đến ngày vinh hiển của Ngài hiện ra, thì anh em cũng được vui mừng nhảy nhót. Ví bằng anh em vì cớ danh Đấng Christ chịu sỉ nhục, thì anh em có phước; vì sự vinh hiển và Thánh Linh của Đức Chúa Trời đậu trên anh em.Trong anh em chớ có ai chịu khổ như kẻ giết người, như kẻ trộm cướp, như kẻ hung ác, như kẻ thày lay việc người khác. Nhưng nếu có ai vì làm tín đồ Đấng Christ mà chịu khổ, thì đừng hổ thẹn; thà hãy vì Danh ấy ngợi khen Đức Chúa Trời là hơn… Vậy những kẻ chịu khổ theo ý muốn Đức Chúa Trời, hãy cứ làm lành mà phó linh hồn mình cho Đấng Tạo Hóa Thành Tín.” (I Phi-e-rơ 4:12-16, 19)
“Đức Chúa Trời ban mọi ơn đã gọi anh em đến sự vinh hiển đời đời của Ngài trong Đấng Christ, thì sau khi anh em tạm chịu khổ, chính Ngài sẽ làm cho anh em trọn vẹn, vững vàng, và thêm sức cho.” (I Phi-e-rơ 5:10)
Tinh thần sẵn sàng chịu khổ vì Danh Chúa đã được Phao-lô ghi lại như sau:
“Nay tôi lấy làm vui vẻ về sự tôi đã chịu khổ sở vì anh em, tôi lại vì thân thể Đấng Christ, là Hội thánh, mà đem xác thịt mình chịu hết các điều còn lại trong sự thương khó của Ngài.” (Cô-lô-se 1:24)
Người bỏ hết mọi sự để đi theo Chúa chắc chắc sẽ nhận được phước gấp trăm lần hơn những gì mình đã từ bỏ nhưng chắc chắn cũng nhận luôn cái phước chịu khổ vì Danh Chúa(Mác 10:29, 30).
Nếu có ai rao giảng rằng đi theo Chúa thì sẽ được giàu có vật chất, không bị bệnh tật, đau ốm, không bị bách hại… thì chúng ta có thể nói ngay rằng, đó không phải là Tin Lành của Đức Chúa Jesus Christ; bởi vì, Đức Chúa Jesus Christ và các sứ đồ của Ngài không hề dạy như vậy. Hãy tránh xa những người rao giảng Tin Lành giả mạo. Hãy cẩn thận giữ mình cho khỏi bị lây nhiễm bởi các thứ men giả hình và tà giáo đang xâm nhập Hội Thánh trong những ngày sau rốt này.
3. TÔN THỜ
Ở phương tây, trong cuộc đời của một người con người, chỉ có ba lần là họ đến nhà thờ mà thôi. Lần thứ nhất là lúc họ được sinh ra và cha mẹ bế họ vào làm lễ dâng con, lần thứ hai là họ cưới nhau và được người ta dắt vào. Và lần thứ bà là người ta khiêng vào vì chết nằm trong quan tài.
Có thể nói: Mục đích chính yếu của đời sống chúng ta là sự tôn thờ Chúa. Mục đích Ngài dựng nên chúng ta để chúng ta tôn vinh và thờ phượng Ngài.
Chúng ta đã học sách Xuất-ai-cập, sách Xuất-ai-cập cung ứng cho chúng ta bài học chạy xuyên suốt cả sách với chủ để: Được cứu để hầu việc, chữ hầu việc bao hàm trong đó cả chữ thờ phượng.
Một người thờ phượng Chúa phải là người biết cầu nguyện.
Minh họa: Chúng ta có bao giờ nói với con chúng ta là hãy thở đi không? Chắc chắn là không phải không? Vì thở là quá trình tự nhiên của sự sinh trưởng của một đứa trẻ: Nếu chúng ta không thở chắc chắn sẽ chết. Sự cầu nguyện được ví nó quan trọng như là sự sống, hơi thở. Nếu không cầu nguyện thì tâm linh sẽ chết.
Nếu không ai bảo ai thở đi thì tại sao chúng ta lại cứ để cho người khác nhắc chúng ta phải cầu nguyện đi.
Một người thờ phượng Chúa phải là người đi nhóm lại:
Có thể nói nét đẹp đẹp nhất của Cơ Đốc nhân là đi thờ phượng Chúa, chúng ta có thể nhóm lại ở nhà, ở gia đình, ở đồng, hay ở công ty nhưng Chúa không ấn định cho chúng ta phải ở nhà thờ phượng một mình.
Thưa quý vị! Ngài thiết lập Hội Thánh để Hội Thánh truyền bá tin lành của Ngài cho thể gian, Chúa thiết lập Hội Thánh giống như một ngọn lửa để sưởi ấm tấm lòng và đức tin của chúng ta.
Chúng ta có thể thờ phượng Chúa tại đảo Bát-mô giống như ông sứ đồ Giăng – ông Giăng bị tù, sống trong cảnh xiềng xích nhưng ông đã không bỏ qua sự thờ phượng Chúa. Tại sao ngày nay chúng ta lại để cho những đám cưới, đám dỗ, đám lên nhà mới cướp mất đi sự thờ phượng Chúa của chúng ta.
Chúng ta đã học về các nhà thông thái trong Phúc âm họ đã phải nặn lội vượt băng qua những sa-mạc để tìm Cứu Chúa khi tìm được rồi thì họ sấp mình xuống mà tôn thờ Ngài.
4. TÍN TRUNG