GIA ĐÌNH HẠNH PHÚCKINH THÁNH
ĐỀ TÀI: GIA ĐÌNH HẠNH PHÚCKINH THÁNH: Sáng-thế-ký 2:4
“ Bởi vậy cho nên người nam sẽ lìa cha mẹ mà dính díu cùng vợ mình, và cả hai sẽ nên một thịt.”
Nhập đề:
Chúng ta có dịp trở về sách Sáng-thế-ký chương 2 câu 4, một câu Kinh Thánh chìa khóa cho một gia đình lý tưởng, một câu chìa khóa cho một hôn nhân hạnh phúc. Tôi có thể nói cách quả quyết rằng: “ Nếu gia đình và hôn nhân chúng ta đi theo nguyên tắc Thánh Kinh này thì chắc chắn chúng ta sẽ có một hôn nhân hạnh phúc ngoài mong đợi”. Nhưng nếu chúng ta đi ngược lại nguyên tắc này thì hôn nhân sẽ trải qua những rắc rối và phiền toái.
Tôi chia sẻ bài này hôm nay, không để cung cấp cho quý vị một thông tin về hôn nhân, nhưng tôi muốn quý vị hãy sống và làm theo nguyên tắc mà Chúa đã thiết lập.
Nếu quý vị! Không tôn trọng nguyên tắc của Chúa mà đang cố gắng sống với lề thói, tục lệ của thế gian thì tôi chắc rằng: Hôn nhân ấy sẽ chẳng khác gì bãi chiến trường chỉ toàn là chết chóc.
Gia đình HẠNH PHÚC là gia đình do Chúa thiết lập, Chúa làm đám cưới, A-đam là chú rể, Ê-va là cô dâu.
Gia đình hạnh phúc là một gia đình như thế nào? Trong Sáng-thế-ký đoạn 2 câu 24 chép: “ Bởi vậy cho nên người nam sẽ lìa cha mẹmà dính díu cùng vợ mình, và cả hai sẽ nên một thịt.”
Đây là một câu Kinh Thánh rất quan trọng, Đức Chúa Giê-xu đã nhắc lại điều này ở trong Ma-thi-ơ và sứ đồ Phao lô cũng nhắc lại ở trong…
Khi thiết lập hôn nhân, Đức Chúa Trời phán: "Bởi vậy cho nên, người nam sẽ lìa cha mẹ mà dính díu cùng vợ mình, và cả hai sẽ nên một thịt" (Sáng thế ký 2:24). Mạng lệnh này được Chúa Cứu Thế Giê-xu nhắc lại khi Ngài dạy về hôn nhân (Ma-thi-ơ 19:4-5), và sau đó, khi dạy về bổn phận vợ chồng, sứ đồ Phao-lô lại nói đến một lần nữa (Ê-phê-sô 5:31). Một mạng lệnh được nhắc đi nhắc lại nhiều lần nói lên tầm quan trọng của nó. Theo mạng lệnh này, khi lập gia đình, người nam phải lìa cha mẹ để kết hợp với vợ, lúc đó hai vợ chồng sẽ nên một. Đây là điều kiện cơ bản để có một hôn nhân hạnh phúc.
Cả bốn lần Kinh Thánh nói rằng: “Bởi vậy cho nên người nam sẽ lìa cha mẹ mà dính díu cùng vợ mình, và cả hai sẽ nên một thịt.”
Câu Kinh Thánh ngắn ngủi đó cho chúng ta biết một gia đình hạnh phúc có ba đặc điểm như sau:
I. NGƯỜI NAM LÌA CHA MẸ ( Câu 24a)
Bước đầu tiên của một gia đình hạnh phúc là: Người Nam phải lìa cha mẹ, câu Kinh Thánh này nói rõ cho chúng ta biết đối tượng phải lìa gia đình là người Nam tức là người đàn ông. Tại sạo không phải là người nữ? Sỡ dĩ Chúa nói người Nam mà Ngài không nói người phụ nữ vì người phụ nữ đã đi lấy chồng thì theo về nhà chồng.
Như câu tục ngữ mà chúng ta vẫn thường hay nghe đó là: Thuyền theo lái gái theo chồng.
Quý vị hãy nhớ là Thánh Kinh bảo người Nam phải lìa cha mẹ chứ không phải bỏ cha mẹ, vì Thánh Kinh có mạng lệnh rằng: “Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi, hầu cho ngươi được sống lâu trên đất” (Xu 20:12 )
Phận làm con chúng ta vẫn phải yêu thương, hiếu thảo, quan tâm, săn sóc đến cha mẹ lúc cha mẹ còn sống nhưng chúng ta không còn phụ thuộc vào cha mẹ nữa.
Chữ lìa cha mẹ có nghĩa là thiết lập một đơn vị gia đình mới, không còn tùy thuộc vào cái gia đình cũ nữa. Lìa cha mẹ có nghĩa là thiết lập một đơn vị gia đình mới. Mỗi gia đình là một đơn vị phải được tách rời ra khỏi gia đình cũ.
Để gia đình của đôi vợ chồng mới thật sự là một đơn vị gia đình mới, người chồng mới, cũng như người vợ mới, phải độc lập đối với gia đình cha mẹ.
bước đầu tiên để có một hôn nhân hạnh phúc là: "Người nam phải lìa cha mẹ." không còn ở dưới quyền cai trị của cha mẹ.
Nhưng nhiều lúc, người Nam vẫn phụ thuộc quá nhiều vào bố mẹ, mà không tạo dựng nên được một cuộc sống mới, một gia đình mới. Điều đó đã dẫn tới sự sai trật trong hôn nhân.
Minh họa: Mới cưới nhau nhưng chạy về nhà mẹ để tắm rửa ăn sáng, không phải là một hai bữa mà ngày nào cũng vậy.
Thỉnh thoảng về ăn cơm thì được chứ ngày nào cũng ăn thì không còn là lìa nữa.
Theo phong tục của người I-sơ-ra-ên thì giai đoạn hứa hôn là thời gian người nam bắt đầu xây cất nhà riêng cho gia đình mới của mình, vì: “người nam sẽ lìa cha mẹ mà dính díu với vợ mình, và cả hai sẽ trở nên một thịt” (Sáng Thế Ký 2:24). Khi nhà mới đã cất xong, cha của chàng rễ mới cho lệnh rước dâu. Sau khi rước dâu về nhà mới, làm lễ cưới, và động phòng, thì chàng rễ sẽ đưa nàng dâu về lại nhà nàng để tổ chức tiệc cưới. Tiệc cưới có thể kéo dài suốt bảy ngày đêm.
Chữa “ lìa” ở đây có nghĩa là tách rời ra khỏi bố mẹ, ý nghĩa của thuật ngữ “lìa cha mẹ” nói đến sự rời khỏi quyền của cha mẹ, trở nên độc lập để làm chủ một gia đình mới. Lìa cha mẹ có nghĩa là không còn tùy thuộc vào cha mẹ về vật chất, tình cảm.
Đây không phải là lời khuyên của một vĩ nhân hay bậc thánh hiền nào nhưng là mạng lệnh của Đức Chúa Trời, Đấng đã thiết lập hôn nhân. Không những đôi vợ chồng mới phải lìa cha mẹ để bắt đầu đời sống riêng nhưng cha mẹ, nhất là bà mẹ cần phải vui vẻ cho phép con và khuyến khích con tách rời khỏi mình để tự lập. Đây là điều khó cho nhiều bậc cha mẹ nhưng rất cần thiết cho đôi vợ chồng mới và đúng theo mạng lệnh của Chúa.
Nếu một bà mẹ, dù gần con đến đâu, nhưng khi con có vợ, bằng lòng bước lui, nhường vị trí gần gũi nhất, quan trọng nhất trong cuộc đời con cho người con dâu, nếu bà mẹ làm được như thế, đó là người thật sự thương con.
Nuôi con giống như thả diều, thả diều phải biết lúc nào giữ và lúc nào phải thả, nuôi con cũng vậy.
Tiến sĩ Norman Wright mô tả vai trò làm cha mẹ với hình ảnh người làm vườn. Ông nói, khi trồng một cái cây, trách nhiệm của chúng ta là chăm sóc cái cây đó bằng cách tưới nước, bón phân và rồi để cho nó tự lớn lên, tự phát triển theo điều mà Đức Chúa Trời đã định. Người làm vườn dù nhiều khôn ngoan và kinh nghiệm, không thể bắt cái cây ra hoa ra trái trong thời điểm mình muốn, cũng không thể bảo cây ổi ra trái cam hay cây mận ra trái bưởi. Cũng thế, cha mẹ tuy là người sinh ra con nhưng không thể ép buộc con cái làm theo ý mình hay trở nên người mà cha mẹ muốn. Cha mẹ cần để cho con phát triển tự nhiên theo khả năng Chúa ban và trở nên người Chúa muốn.
Nếu quan sát trong các gia đình, chúng ta sẽ thấy bà mẹ thường hay trò chuyện, làm việc chung với con gái và có vẻ gần với con gái hơn con trai vì mẹ con có nhiều điểm chung, có những sở thích và nhu cầu giống nhau.
Tuy nhiên, nói về sự sâu đậm của tình mẫu tử thì hầu hết các bà thương con trai hơn con gái và có khuynh hướng muốn nắm giữ con trai hơn. Trước hết vì các bà nghĩ rằng con trai mới thật là con của mình, sau này khi già yếu cô đơn, mình sẽ nhờ con trai hơn là con gái. Hơn nữa, nhiều người quan niệm rằng con trai mới là người có trách nhiệm đối với cha mẹ, còn con gái phải lo cho chồng và gia đình chồng. Khi sống chung với con trai các bà cũng không ngại vì nghĩ nhà của con cũng như nhà mình. Vì những suy nghĩ đó, các bà mẹ thường khó chấp nhận con trai lìa khỏi gia đình để tự lập.
Một người con dâu nọ than với bạn như sau: "Mẹ chồng tôi xen vào đời sống gia đình tôi nhiều quá. Lúc chúng tôi mới cưới, bà cho phép hai vợ chồng dọn ra riêng, mọi người thấy vậy bảo là tôi may mắn và khen bà là thức thời, thông cảm với thế hệ trẻ. Nhưng không ai biết là bà gọi điện thoại cho chồng tôi mỗi ngày, hỏi hôm nay đi đâu, làm gì, bữa nay vợ nấu món gì? Khi gọi đến bà chỉ muốn nói chuyện với chồng tôi mà cũng không bao giờ hỏi đến tôi. Mỗi tuần bà nấu thức ăn mang đến hai ba lần. Bà nấu những món chồng tôi thích, nói rằng bà biết anh ấy nhớ những món này vì tôi không nấu được.
Mấy năm sau, vợ chồng chúng tôi mua nhà, bà đến xem xét, phê bình điều này điều nọ, không hề có một lời khen. Khoảng một tuần sau bà trở lại, mang theo khăn bàn, tranh ảnh, bình hoa, màn cửa, nói là để giúp chúng tôi trang hoàng nhà mới. Tôi rất biết ơn về lòng quan tâm của mẹ chồng đối với gia đình chúng tôi nhưng điều khó là, những gì bà chọn để trang hoàng nhà mới của chúng tôi hợp với sở thích của bà và ý bà chứ không đúng với điều tôi muốn. Bà cũng không hỏi xem tôi thích màu gì, có thích những gì bà chọn hay bà trang hoàng như thế có được không? Không, bà cụ tự ý trang hoàng sắp xếp mọi thứ, làm như bà là người chủ căn nhà. Chúng tôi có hai đứa con, bà cụ rất thương cháu và thích đến chơi với cháu, nhưng mỗi khi đến, bà chiều hai đứa bé quá đáng, những gì chúng tôi nói không được thì bà nói là được và bà hầu như dạy các cháu ngược lại những gì chúng tôi đã dạy.
II. NGƯỜI NAM DÍNH DÍU CÙNG VỢ ( Câu 24b)
gắn bó với vợ mình, kết hiệp với vợ, kết hợp…
chữ dính díu có nghĩa là dán keo lại, kết hợp toàn diện thể xác, tình cảm, tâm linh.
Hôn nhân đổ vỡ vì thiếu kết hợp làm một tức là toàn thể, chứ không phải một phần mà thôi.
Minh họa: Ngày nay, có nhiều hôn nhân bị đổ vỡ, vì thiếu sự kết hợp, dính díu, phải làm tươi mới hôn nhân của bạn.
Trong mọi cuộc sáng tạo của Đức Chúa Trời Ngài phán mọi sự đều là tốt lành nhưng có một điều không tốt lành đó là thiếu một người vợ cho A-đam.
Chúa đã ban cho A-đam một người nữ, Ngài ban cho A-đam một con người chứ không phải là con vật, Ngài đã ban cho A-đam một người vợ chứ không phải một tình bạn.
Tạo dựng người nữ Mặc dù khung cảnh thật êm đềm hạnh phúc nhưng vẫn có một điều gì đó chưa ổn. Đức Chúa Trời phán rằng: ‘Loài người ở một mình là không tốt’ (câu 18). Sau khi dựng nên mọi vật, Ngài thường nhận xét rằng điều đó là tốt lành (thí dụ 1:10, 31), thì lời nhận xét trong câu 18 này làm chúng ta sửng sốt và làm sáng tỏ những hành động sáng tạo tiếp theo.
Sự kiện vợ chồng nên một xương một thịt đã được cụ thể hoá qua hình ảnh Thiên Chúa lấy xương sườn Ađam để dựng nên Evà. E-và như thân cây được Thiên Chúa làm cho nẩy sinh từ gốc cây A-đam; gốc cây và thân cây chỉ là một, nên A-đam và E-và cũng chỉ là một. Thế nên khi Thiên Chúa trao Evà cho Ađam, ông vui mừng mừng xác nhận rằng nàng không là ai xa lạ mà chỉ là xương thịt của mình: "Ðây là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi". (Sáng Thế 2, 18-23)
Trong hôn nhân, tuy người nam và người nữ là hai chủ vị khác nhau, nhưng họ được Thiên Chúa liên kết thành một với nhau như chim liền cánh, như cây liền cành. Họ là một như A-đam, E-và là một với nhau.
khi nhìn vào chiếc kìm hay chiếc kéo, họ chỉ thấy có hai gọng thép ghép lại với nhau và nói rằng đây chẳng là gì ngoài hai gọng thép; nhưng người hiểu biết thì cho rằng đây không đơn thuần là hai gọng thép mà là một chiếc kéo hay một chiếc kìm.
Khi nhìn vào một ngôi nhà gạch, người có nhãn quan phân mảnh cho rằng đây là tập hợp của rất nhiều gạch đá. Nhưng người hiểu biết thì quả quyết đó là một ngôi nhà.
Tay phải và tay trái, tuy là hai cánh tay riêng biệt nhưng cũng nên một với nhau vì cùng thuộc về một thân mình.
Ðầu và thân mình tuy là hai phần riêng biệt, nhưng cũng chỉ là một vì cả hai đều thuộc về nhau và cùng thuộc về một thân mình.
Cấu trúc của máy bay có hai cánh. Nhờ hai cánh mà máy bay cất cánh và giữ được thăng bằng. Nhờ cấu trúc nầy, máy bay lướt gió, vượt lên trên các tầng mây, bay xuyên qua đại dương và các lục địa. Nếu có ai đó chặt bỏ mất một cánh, thì máy bay không thể cất cánh được, hoặc nếu có cất cánh được thì cũng lảo đảo mấy vòng rồi lao xuống đất.
Cấu trúc của gia đình là nam và nữ kết hợp nên một như hai cánh máy bay. Nếu ai phá vỡ cấu trúc nầy, gia đình sẽ bị đổ vỡ và gây ra tổn thất rất lớn cho xã hội loài người.
Được tạo dựng từ xương sườn người nam, người nữ là “thịt bởi thịt, xương bởi xương của người nam”. Vì lẽ đó, người nữ dự phần vào xác thịt yếu đuốicủa người nam, và vào cả cái cấu trúc nâng đỡ nó (xương cốt). Sách Talmud có lời bình chú rằng “Thiên Chúa đã không dựng nên người nữ từ cái đầu của người nam để nàng thống trị người nam ; Ngài không tạo dựng nàng từ đôi chân của người nam để nàng phải lụy phục chàng, nhưng Ngài đã dựng nên người nữ từ xương sườn để nàng được ở gần trái tim của chàng”. Những lời này âm vang trong những lời của “người được yêu” trong sách Diễm Ca : “Hãy đặt em như dấu ấn trên trái tim chàng...” (Dc 8,6). Những lời này diễn tả một sự kết hợp sâu xa và mãnh liệt mà tình yêu vợ chồng khát khao và hướng đến như đích điểm.
“Phen này, đây là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi !” : người đàn ông thốt lên những lời đầu tiên này trước mặt người phụ nữ. Cho đến lúc này chàng đã “làm việc” bằng cách đặt tên cho các loài vật, mà vẫn còn đơn độc, không thể nói lời hiệp thông. Trái lại, khi thấy người phụ nữ trước mặt mình, người đàn ông đã thốt ra những lời kinh ngạc, khi nhận ra nơi nàng một Thiên Chúa cao cả và tình cảm tươi đẹp. Thiên Chúa giao phó công trình tạo dựng của Ngài cho người đàn ông và người đàn bà hiệp thông với nhau, trong ngỡ ngàng, biết ơn và liên đới. Bằng việc kết ước với nhau trong tình yêu, họ sẽ trở nên một “xương thịt duy nhất” theo thời gian.
Kiểu nói “một xương thịt duy nhất” chắc chắn ám chỉ đến con cái, nhưng trước hết nó gợi lên sự hiệp thông liên vị giữa người nam và người nữ hoàn toàn gắn kết với nhau, đến độ tạo thành một thực tại mới. Kết hợp nên một như thế người nam và người nữ có thể và phải sẵn sàng thông truyền sự sống, sẵn sàng đón nhận, bằng cách sinh sản con cái nhưng cũng đồng thời rộng mở cho những hình thức cho và nhận con nuôi. Quả thật, sự thân mật vợ chồng là nơi từ ban đầu đã được Thiên Chúa muốn và đặt định, là nơi sự sống con người không những được thông truyền và sinh ra, mà còn là nơi tập hợp tất cả những tình cảm và các mối quan hệ nhân vị được đón nhận và học hỏi.
Nơi đời sống đôi bạn, vợ chồng sống sự kỳ diệu, tiếp đón, cống hiến, an ủi khi gặp bất hạnh và cô đơn, giao ước và biết ơn vì những việc lạ lùng Thiên Chúa làm. Và như thế họ trở thành mảnh đất tốt cho sự sống con người được gieo vào, nảy mầm và vươn ra ánh sáng. Nơi của sự sống, nơi của Thiên Chúa : đôi vợ chồng nhân loại, khi cùng đón nhận nhau họ hiện thực hoá số phận phục vụ cho công trình tạo dựng và, đồng thời mỗi ngày một trở nên giống Đấng Tạo Hoá hơn, trên hành trình tiến về sự thánh thiện.
III. CẢ HAI SẼ NÊN MỘT THỊT ( Câu 24c)
cả hai thành một xương một thịt. [GKPV] hai người trở thành một thân.” [BDM]
vĩnh viễn, một mà thôi. Chỉ có sự chết mới có thể tách rời hôn nhân mà thôi, tất cả ly dị, ly thân, ly hôn đều không được phép.
nên một thịt: Ý định của Chúa cho vợ chồng là chế độ một vợ một chồng. Họ cùng hợp thành sự kết hợp không thể phân rẽ, cả hai dấu hiệu vừa là cách bày tỏ là “một thịt”.
Trước hết, thú vật đã được dựng nên để làm bạn với con người. Chúng ở dưới quyền quản trị của con người (con người đặt tên cho chúng trong câu 20) nhưng con người không được lợi dụng chúng (so sánh 1:24-31). Nhưng thật không may, thú vật không phải là người bạn hoàn hảo của con người. Chỉ có việc sáng tạo nên người nữ mới làm cho con người hài lòng.
Câu chuyện lý thú về việc Đức Chúa Trời dựng nên Ê-va từ xương sườn của A-đam rồi đem Ê-va đến giáp mặt với ông như trong một lễ cưới gói ghém các ý tưởng then chốt trong Kinh Thánh về vấn đề hôn nhân. Ở đây trong chương 1:27-28, chúng ta thấy Đức Chúa Trời đặt tiêu chuẩn cho mối quan hệ giữa hai phái. Trong khi chương 1:28 nhấn mạnh đến tầm quan trọng của sự sinh sản thì ở chương 2:20-24 nói đến sự bầu bạn trong hôn nhân. Trước hết chồng và vợ bổ sung cho nhau. Câu người giúp đỡ giống như mình (câu 20) tốt hơn nên dịch là ‘người giúp đỡ tương xứng với ông’, tức là bổ sung cho những gì ông thiếu. Bà ấy có cái xương sườn mà A-đam đã mất. Matthew Henry bình giải về việc Đức Chúa Trời quyết định chọn lấy cái xương sườn để dựng nên Ê-va như sau: ‘Bà Ê-va không được dựng nên từ cái xương đầu để cầm quyền trên ông ấy, không được dựng nên từ cái xương chân để bị ông ấy chà đạp, nhưng được dựng nên từ cái xương bên thân mình để bình đẳng với ông ấy, xuất phát từ dưới cánh tay để được bảo vệ, và gần trái tim để được yêu thương’. Có một cái xương sườn thôi mà nói như vậy chắc hơi quá đáng, nhưng câu bình giải này diễn đạt đầy đủ một cuộc hôn nhân lý tưởng theo Kinh Thánh.
Thứ hai giữa vợ và chồng kết hợp với nhau lâu dài: người nam phải dính díu (nghĩa đen là ‘dán dính’) với vợ mình, và cả hai trở nên một thịt. Chúa Giê-xu (trong Mat 19:5) và Phao-lô (Eph 5:31) đều trích câu này để bài bác sự ly dị.
Thứ ba, người nam phải đặt quyền lợi của vợ lên trên tất cả, kể cả cha mẹ mình. Người nam phải lìa cha mẹ không phải để đi ở nơi khác nhưng để thực hiện bổn phận rất quan trọng của mình là chăm sóc cha mẹ (Xu 20:12) kế sau bổn phận chăm sóc vợ mình (xem Eph 5:25-29).
Thứ tư, người vợ phải ở dưới quyền chồng: người nam đặt tên cho bà là người nữ (23) và sau đó là Ê-va (Sa 3:20) cũng như trước đó ông đặt tên cho các loài thú (19). Những chỗ khác trong Kinh Thánh xem quyền làm đầu của người nam như là một việc đương nhiên (thí dụ ICo 11:3; IPhi 3:1-6).
Cuối cùng có thể nhận thấy nơi đây Đức Chúa Trời chỉ tạo dựng một Ê-va cho A-đam chứ không phải nhiều Ê-va hoặc một A-đam khác. Do đó Đức Chúa Trời có ý nói rằng Ngài không tán thành chế độ đa thê (so sánh Le 18:18; Phu 17:17) và chuyện đồng tính luyến ái (Le 18:22; Ro 1:26-27