Việc truyền giáo không phải chỉ là một nghề, hay một công việc phu, truyền giáo không phải tôi có hứng tôi sẽ đi. Nhưng là một tinh thần, một tiếng gọi từ trên cao cũng là tiếng gọi của một tấm lòng thương xót. Ngày nay thật hiếm để chúng ta nghe và thấy được tiếng mời gọi của người Ma-xê-đoan năm xưa như Phao lô đã nghe, đã thấy.
Chúng ta bị che lấp bởi những bận rộn, với nhu cầu cá nhân, chúng ta lấy tai nghe mà chẳng nghe được, lấy mắt xem mà chẳng thấy gì. Giữa biển người bao la, mà chúng ta chẳng có khát vọng chinh phục một ai, lòng ta dửng dưng trước biển người thì làm sao chân bước nổi. Làm sao có thể khoác túi, với những giọt mồ hôi trên chán, với những bữa ăn xa lạ, giấc ngủ chập chờn giữa núi rừng, giữa dòng người vun vút đang tiến dần đến cánh cửa sự chết.
Tôi có nghe thấy hàng trăm những lời mập mờ và cả dại khờ rằng: Ta muốn đi nhưng không có tiền để đi. Nếu có tiền ai cũng muốn đi, nhưng họ sẽ chẳng bao giờ có một chuyến đi nào đúng nghĩa thực sự, vì họ cứ trông chờ một điều thần kỳ nào đó từ bên kia của đại dương mang đến, họ trông mong mà chẳng nhận được. Vì Chúa là Đấng dò trong trí, thử nghiệm trong lòng.
Nhược bằng bên kia đại dương mang đến thỏa mãn cho họ đi chăng nữa, thì thực sự lịch sử đã chứng minh, nhiều tôi tớ đã bị sa lầy bởi những thỏa mãn đó, chật mục tiêu, sai động cơ vì con mắt trần tục đã đặt để vào những điều tạm bợ. Dối loạn trong lòng, trong Hội Thánh đã xảy ra vì cớ những điều ở bên kia đại dương.
Chúng ta phải khắc cốt, tri ân những con người ở bên kia của đại dương là những người đã vì cớ danh Chúa , liều bỏ mọi sự để gieo bằng nước mắt, đầu gối và tiền bạc để xây dựng, cứu biết bao sanh linh. Nhưng không vì thế mà chúng ta dựa dẫm, ỷ lại và trở nên vô cảm, trông chờ một hoài bão hoang tưởng.
Đã đến lúc chúng ta phải đứng nên trên chính đức tin của mình, trên chính quê hương mình và hướng mắt, gieo mình trong tấm lòng của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời của người Việt Nam, sẽ giúp người Việt Nam hầu việc Chúa cho Việt Nam, phục vụ người Việt Nam.
Chúng ta có quyền ngẩng cao đầu khi Chúa thành tín chưa bao giờ để người công bình và dòng dõi người công bình phải đi ăn mày. Chúng ta hướng lên Chúa chứ không phải hướng nhìn về chân trời của bên kia đại dương, nếu có nghèo khó thì hãy chết ở trong sự thanh liêm chứ đừng vì những điều ở bên kia đại dương giết chết phẩm hạnh, ăn mòn tư cách của một tôi tớ ngay lành phục vụ Nước Trời.
Chúng tôi đã đi bắt đầu từ đồng tiền nhỏ nhất, tôi tin và kinh nghiệm rằng: đồng tiền nhỏ nhất đem tôi đến nơi xa nhất, Vì Đức Chúa Trời đã không ẩn mặt Ngài giữa những hoàn cảnh mà Ngài cho phép, Ngài không ẩn mặt đối với người thực sự đang mang gánh nặng trên vai và tấm lòng yêu tội nhân.
Việc bước đi để thực hiện vương quốc riêng là một điều sỉ nhục cho vương quốc Đức Chúa Trời, tạo lập vun đắp cho chính bản thân, đẹp lòng giáo hội cũng tỏ bày rằng: công việc ấy sẽ qua đi, công việc ấy đang xây trên cỏ khô, rơm dạ mà thôi.
Đức Chúa Trời cần một nông dân và công dân thuộc linh biết vì Ngài, vì nước Ngài mau đến, ý Ngài được nên ở đất như ở trời. Một công nhân thuộc linh phải có mối thân mật, khắng khít với Chủ của mùa gặt và phải làm đẹp lòng Chủ mùa gặt là Đức Chúa Giê-xu Christ.
Hôm nay chúng ta không đứng núp mình dưới hình thức của những điều thiêng liêng để che dấu những động cơ sai trật, phải thoát nốt người cũ, là con người bị tư dục sai khiến mà phải mặc lấy con người mới với tấm lòng thiêng liêng thật sự, tình yêu thực sự, tiếng nói thực sự mới có thể bước đến an ủi, chinh phục trở nên ống dẫn tươi mới cho người đang thất vọng, nặng nề.
Bạn và tôi chẳng bao giờ đón được cơn mưa đầu mùa, nếu cứ ngủ rồi lại lăn, lăn xong rồi lại ăn… chúng ta cần hướng mắt lên, và trở lên những con gặt cho chủ mùa gặt, chúng ta cần phải trở nên những lưỡi liềm có giá trị của thiên đàng.
Chủ mùa gặt đang chăm xem chúng ta, những bước chân chúng ta, những lời giảng chúng ta, công việc chúng ta, những lúc chúng ta ngồi, đứng, ăn, ngủ. Bạn và tôi đang làm điều gì? Vì ai? Chúng ta không chỉ đồng hành và rao giảng phúc âm mà phải sống trong phúc âm chúng ta rao giảng. Một con gặt chân chính, rao giảng phúc âm chân chính là con gặt phải ở trong Chủ mùa gặt và Chủ của mùa gặt ở trong con gặt.
Quả thực Chủ của mùa gặt luôn dự bị sự nhân từ và ân điển của Ngài cho tôi tớ của Ngài, cho mảnh đất của Ngài, cho những con người của Ngài. Chẳng thể tránh thoát được những đau thương, thiếu thốn, nguy hiểm. Nhưng chẳng sự gì lớn hơn được Đấng đã vì yêu mà phó sự sống cho chúng ta.
Bạn và tôi có thể tạm gác những điều không đồng thuận, chủ mùa gặt đang cần những con gặt biết dấn thân, hy sinh mà không đòi công giá. Chủ của mùa gặt mong ước anh chị em ta, nếu đã và đang là những con gặt thành công, không vì hoa lợi của bên kia đại dương. Chúng ta hãy cùng nhau nói: chúng tôi là những con gặt vô ích việc chúng tôi làm là việc chúng tôi đáng phải làm, hôm nay chủ mùa gặt đã và đang làm trong bạn qua bạn hãy cũng dâng vinh hiển cho Ngài. A- men.
Quân Nguyễn!