Người phải chạy đi mới thoát được.
(Sáng. 19:16-22)
Lót thân mến!
Ông
có thực sự sống hạnh phúc trong thành Sô-đôm không? Chúng tôi có đọc
thấy câu chuyện nói đến việc ông tách rời khỏi Áp-ra-ham, là bác của
ông; trong tư tưởng, chúng tôi đã đi theo ông đến các thành phố trong
vùng đồng bằng, dường như ông cũng giống với chúng tôi, cũng thấy không
hài lòng lắm giữa bối cảnh mới cùng giữa những con người mới. Chúng tôi
đọc thấy thể nào linh hồn công bình của ông bực tức, và chẳng có gì phải
ngạc nhiên cả. Bầu không khí của một thành phố ngột ngạt không thay thế
được so với bầu trời trong sáng của Đức Chúa Trời. Dân Sô-đôm không thể
đem ví được với người bác thánh khiết của ông. Ông có nhớ buổi chiều mà
ông ngồi bên cổng thành nhìn thấy hai người khách lạ đến gần không? Ông
có còn nhớ cái cách mà các vị khách đó được dân thành phố nầy đón tiếp
họ không? Ông đã làm một việc rất lịch sự khi ông đem những vị khách nầy
vào trong nhà của ông, tốt lắm đấy, Lót à. Có nhiều người không đủ can
đảm để làm như vậy. Phải, chúng tôi đang suy gẫm về câu chuyện của ông
đây, và có một vài điều sau đây đáng phải ghi nhớ.
SỰ CÔNG BÌNH CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
… Mối nguy hiểm của ông rất lớn.
Rõ
ràng là có hai hạng người ở trong thành của ông. Ông đại diện cho hạng
người tử tế nhất, và những con người sống quanh ông, họ có những hành vi
rất đê tiện. Điều nầy khiến cho chúng tôi phải kinh ngạc, làm sao ông
có thể sống giữa họ được? Hỡi Lót, linh hồn ông chắc hẳn phải rùng mình
với ý tưởng khi nghĩ đến phải sống giữa họ. Thật là dễ hiểu khi thấy tại
sao vùng đồng bằng phì nhiêu đó đã cuốn hút ông. Ông còn trẻ và đã phải
học biết rằng tình trạng hạnh phúc vốn quan trọng hơn sự giàu có. Thế
nhưng Lót à, chúng tôi đã chần chừ bởi nghĩ rằng mặc dù ông có đạo đức
hơn những người dân thành Sô-đôm, sự nguy hiểm ông có cũng tương đương
với sự nguy hiểm của họ, một khi ông chịu ở lại trong thành phố. Những
phẩm chất đạo đức của con người không còn đáng kể nữa khi người chủ của
các phẩm chất ấy lại quyết định ở lại trong một nơi dành cho sự đoán
phạt. Có nhiều người như thế sống trong thời đại chúng tôi hôm nay.
Những kẻ hung ác và người đàng hoàng sống cạnh nhau trong thế giới của
chúng tôi, và đôi khi rất khó mà tin rằng người đàng hoàng thắng được
bằng đức tính tốt của họ, một khi ở trong vòng vây của điều ác.
Còn một việc khác khiến chúng tôi đâm lo.
SỰ KIÊN NHẪN CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI.
… sự lưỡng lự của ông rất kỳ lạ.
Chúng
tôi sốt sắng lắng nghe, như câu chuyện tường thuật lại, khi thiên sứ
đến thúc giục ông ra khỏi thành phố sắp bị hủy diệt ấy; chúng tôi tán
thưởng giải pháp đã đến với linh hồn ông, và cũng có thể hiểu phần đáp
ứng hời hợt của hai người con rể của ông. Có lẽ họ nghĩ ông bỏ đi theo
những ý nghĩ của ông, và ngay lập tức họ bắt tay phá hoại những kế hoạch
vâng lời Đức Chúa Trời. Ông đã lưỡng lự và người nào mà ‘chần chừ thì
sẽ chết’. Đức tin và nghi ngờ tranh nhau nắm lấy quyền điều khiển tấm
lòng của ông; đôi bàn tay của thiên sứ và đôi bàn tay của gia đình trì
kéo ông theo hai chiều ngược nhau, và linh hồn ông dường như bị xé toạc
ra thành nhiều mảnh. Trong lúc sự giằng co nầy diễn ra, Đức Chúa Trời đã
chờ đợi ông. Phải. Chúa rất kiên nhẫn, và Ngài cũng đã kiên nhẫn với
chúng tôi, chúng tôi đã buột miệng nói rằng ông không xứng đáng hưởng
một ơn như thế. Có lẽ ông biết ra đi vội vã sẽ phải bỏ lại tất cả bầy
gia súc, tài sản. Quyết định của ông rất đắc giá, vì những năm dành dụm
sẽ chẳng còn gì hết trong một đêm. Lót đáng thương kia ơi, chúng tôi
thông cảm với ông, thế nhưng… Thiên sứ đã nắm lấy tay của ông và ông
không chịu đi sẽ thật không may mắn.
SỰ THƯƠNG XÓT CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
… Sự thoát nạn của ông rất lạ lùng.
Phải,
việc hủy diệt đã rất gần kề. Ông phải chạy thì mới thoát được. Ông đã
tỏ ra miễn cưỡng lắm mới rời khỏi những của cải mà ông có theo đời nầy,
những hành động của ông đã kéo dài thời gian quyết định của Đức Chúa
Trời. Ông trông giống như phần nhiều người trong chúng tôi khi suy nghĩ
những mất mát theo đời nầy, ông đã quên xét đến cái giá mà linh hồn ông
bị mất. Lót ạ, đây là một sự hủy diệt quá gần kề, nhiều người trong
chúng tôi cảm thấy ông không xứng đáng gì với sự nhân từ của Đức Chúa
Trời cả, phải nói như thế đấy. Chúng tôi không muốn làm cho ông phải
buồn lòng đâu, Lót à, thế nhưng, ông dường như rất giống chúng tôi –
chúng ta đều có một sự suy nghĩ nông cạn. Ông không thích Sô-đôm, nhưng
phần nào đó ông rất thích bầy chiên và bò ở đó. Chúng tôi sẽ đưa ông đến
với một bí mật. Chúng tôi tin rằng ở đâu đó có chép về một lý do nói
đến phép lạ đã giúp ông thoát nạn, cho nên chúng tôi đã kiên trì tìm
kiếm trong bản văn xưa để rút ra lý do nầy. Ông nghĩ xem chúng tôi tìm
được gì? Chúng tôi tìm ra trong sách Sáng thế ký 19:29 một câu rất cảm
động: “Vả, khi Đức Chúa Trời hủy diệt các thành nơi đồng bằng, tức
là thành Lót ở, thì nhớ đến Áp-ra-ham, cứu Lót ra khỏi chốn phá tan đó”.
Nầy, người anh em kia, ông may mắn lắm đấy. Ông đã có người nào đó
cầu thay cho – và Đức Chúa Trời đáp lại lời cầu nguyện đó để cứu ông.