
Đó chính là phong tục hỏa táng người chết bên bờ sông thiêng ở Ấn Độ.
Ấn
Độ là nơi sinh trưởng của bốn tôn giáo quan trọng trên thế giới: Ấn Độ
giáo (Hindu), Phật giáo, đạo Jaini và đạo Sikh. Trong đó, đạo Hindu
chiếm tới 80,5 % dân số. Cái nôi của tôn giáo này nằm ở thành phố
Varanasi, bên bờ sông Hằng thiêng liêng. Đây cũng là nơi tiến hành một
trong những phong tục hỏa táng người chết được cho là... đáng sợ nhất
trên thế giới.
Thiêu
xác chết rồi thả trôi xuống dòng sông mẹ thiêng liêng là một nghi lễ
truyền thống của người theo đạo Hindu. Trong nhiều thế kỉ, người sống
đến với Varanasi để tĩnh tâm, thiền định, cầu nguyện và đắm mình trong
dòng nước của sông Hằng. Và rồi đến khi chết đi, họ có ước vọng muốn
được trở về với sông Mẹ. |
Nghi
lễ cổ xưa này được thực hiện ở những bậc đá lớn bên bờ sông. Trước khi
cử hành tang lễ, người quá cố được đặt cẩn thận trên những đống củi to
lớn, vuông vức. Họ cho rằng, làm như thế này sẽ giúp linh hồn người đã
khuất bay lên được đến thiên đường. |
Manikarnika
và Harishchandra là hai bên sông chủ yếu dùng để tiến hành nghi thức
hỏa thiêu từ nhiều thế kỉ nay. Theo tương truyền, vị đạo sĩ Hindu
Harishchandra xưa kia đã từng làm việc tại những bậc đá bên bến sông
Hằng khi bị bán làm nô lệ. Để tưởng nhớ, một bến sông đã được đặt theo
tên ông. |
Ngày
nay, tang lễ được tiến hành bởi một nhóm người Dom - một bộ tộc chuyên
nhận việc thiêu xác chết. Kì lạ ở chỗ, những người này khóc khi một đứa
trẻ được sinh ra và vui mừng khi đứa trẻ ấy lớn lên, già và chết đi.
Theo họ, cái chết chính là sự giải thoát khỏi một cuộc sống trần tục khổ
ải. |
Công
việc thiêu xác ở đây “độc quyền” trong tay các Dom. Trong lúc diễn ra
cuộc hỏa thiêu, các thầy tu (mặc áo vàng trong ảnh) sẽ thắp nến, cầu
nguyện cho người chết tới khi cái xác chỉ còn lại đống tro tàn. |
Hình
ảnh một đám tang tiến về phía các bậc đá bên sông Hằng. Những tín đồ
Hindu cho rằng, Varnarasi là một nơi tốt để chết. Ở nơi đây, những người
chết trong nước thánh của sông Hằng sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp ở
thế giới bên kia. Đáng ngạc nhiên hơn khi cả người nổi tiếng ở phương
Tây như George Harrison cũng mong tro của mình được rắc ở nơi đây. |
Lễ
thiêu xác bắt đầu với công việc bọc xác người chết trong một “quan tài”
đặc biệt. Đó là vải màu vàng (hay bạc) cùng với các vật dụng đặc trưng
của tín đồ Hindu giáo. Tùy theo xuất thân và hoàn cảnh gia đình của
người mất, gỗ trầm và đàn hương sẽ là sự lựa chọn tương ứng cho phù hợp.
Những loại gỗ thơm đặc biệt chỉ dành cho những người giàu có và địa vị
cao mà thôi. |
Theo
truyền thống, phụ nữ bị cấm tham dự tang lễ vì họ rất dễ khóc. Người
theo đạo quan niệm, nhìn thấy cái chết là một dịp mừng vì người quá cố
rồi sẽ được tái sinh nhờ nước của sông Hằng. |
Trước
khi vào giàn thiêu, cơ thể người quá cố được “tắm” qua nước sông Hằng,
chà xát với bơ làm từ sữa trâu theo tín ngưỡng tôn giáo. Nếu người mất
là con trai thì sẽ được đặt nằm ngửa mặt, phụ nữ sẽ hỏa táng úp mặt.
Người châm lửa thường là trưởng nam trong gia đình, dưới sự giám sát của
các Dom. |
Trung
bình thời gian thiêu xác là khoảng hơn ba tiếng đồng hồ. Đạo Hindu cho
rằng, nếu hộp sọ của người mất nổ thì tức là gia đình họ sẽ gặp may mắn,
người chết đã lên được thiên đàng. Còn nếu không thì người đại diện đưa
tang sẽ đập vỡ hộp sọ sau khi lửa tắt. |
Sau
khi hỏa táng, tro tàn còn lại sẽ được rải xuống sông Hằng. Đây mới thực
sự là điều quan trọng đối với tín đồ Hindu giáo. Ngay cả khi chúng chưa
thực sự cháy hết, người ta cũng thả xuống sông xương cốt và các bộ phận
còn sót lại.
Ở Ấn Độ, những đám hỏa táng theo tôn
giáo như thế này diễn ra hàng ngày với tần suất và số lượng khá lớn. Bên
cạnh khía cạnh tâm linh, nó cũng là một mối lo lớn với chính quyền Ấn
Độ bởi sông Hằng ngày càng bị ô nhiễm. Điều này có thể gây hại cho sức
khỏe của những người dân địa phương. |