Đề
tài: CON ĐƯỜNG CHÚA ĐI
KINH
THÁNH: MÁC 10:32-34
Nhập
đề:
TRÂN
TRỌNG KÍNH CHÀO QUÝ VỊ! TRONG DANH CHÚA GIÊ XU CHRIST.
Tôi
cuốn đời tôi như thợ dệt cuốn vải nó.
Con
như người thợ dệt, đang mải dệt đời mình, bỗng nhiên bị tay Chúa cắt đứt ngay
hàng chỉ. (Is 38:10-12).
Thánh
ca làm thăng hoa niềm vui sướng, làm vơi bớt nỗi sầu khổ, xua đi mọi bệnh tật,
xoa dịu những cơn đau và đẩy lùi mọi sự phẫn uất. (J. Amstrong)
Bố
cục: Gồm 4 CHỮ C:
1. CON ĐƯỜNG CÔ ĐƠN (CÂU 32a)
Đây
là giai đoạn cuối cuộc đời của Ngài, những lần trước thì Ngài đi giữa và Ngài
đi sau, nhưng lần này Ngài lại đi trước, tại sao?
Trong
Phúc Âm Mat 26:2 Đức Chúa Giê xu phán
trước cùng các môn đồ mà rằng: “Các
ngươi biết rằng còn hai ngày nữa thì đến lễ Vượt Qua, [†] và Con người sẽ bị
nộp trong tay kẻ có tội để chịu đóng đinh trên cây thập tự.”
Ngài
không phải đến để chỉ là một em bé, hài nhi bé bỏng nằm mãi trong máng cỏ,
nhưng Ngài đã lớn lên và hướng đến ngọn đồi. đó là đồi gô gô tha. Nơi đây cái
chết đang chờ đợi Ngài. Nơi đây Ngài bị sỉ nhục, bị nhiếc móc, bị nhạo báng, bị
đau đớn và bị xử tử.
Đây
là chỗ mà Đức Chúa Trời sẽ thi hành chương trình cứu chuộc cho toàn nhân loại.
Đây là chỗ mà Con Đức Chúa Trời đi trên con đường cô đơn nhất.
Ngài
đã giáng sinh trong chỗ tầm thường nhất, hèn hạ nhất, bần cùng nhất, nhưng Ngài
cũng đi trên con đường cô đơn và chết một cái chết nhục nhã nhất đó là trên cây
thập tự.
Lời
Chúa trong câu 33 Ngài phán cùng các môn đồ rằng: “Nầy, chúng ta lên thành
Giê-ru-sa-lem, Con người sẽ bị nộp cho các thầy tế lễ cả cùng các thầy thông
giáo; họ sẽ định Ngài phải bị tử hình, và giao Ngài cho dân ngoại. 34 Người ta
sẽ nhạo báng Ngài, nhổ trên Ngài, đánh đập Ngài mà giết đi; sau ba ngày, Ngài
sẽ sống lại.”
Minh
họa: “Phi-e-rơ đem Ngài riêng ra, mà can gián Ngài.” (Mac 8:32)
Khi
Chúa bảo Ngài phải lên Giê… Phi e rơ kéo Ngài ra và bảo rằng: Đức Chúa Trời nào
lỡ vậy, không được. Không thể nào Chúa phải chết.
Phi-e-rơ
muốn Chúa Cứu Thế làm vua, chớ không phải làm người đầy tớ thống khổ. Ông muốn
nhận lãnh vinh quang của việc theo Đấng Mê-si-a, chớ không phải là việc bị bắt
bớ ngược đãi. Ngài đến để đội mão triều thiên chứ không phải là đội mão gai.
Cho nên, Phie-rơ đã không hiểu được chương trình cứu chuộc của Đức Chúa Trời
lên ông can gián, đây cũng là chỗ cô đơn mà Cứu Chúa đã âm thầm gánh chịu.
Minh
họa: Trong vườn Ghết-sê-ma-lê Cứu Chúa đã tranh đấu với những nỗi thống khổ đau
đớn đến tận tâm can, Ngài đã đi một chỗ vắng vẻ để cầu nguyện, trong lúc đó tất
cả các môn đồ đang ngủ say xưa, thầy sắp phải bị bắt, bị đánh đập, bị giết
nhưng chẳng một môn đệ nào hiểu được, chia sẻ và an ủi hay ở với Ngài cả. Đó là
Chúa đang đi con đường cô đơn.
Trên
đường ra pháp trường Ngài phải gánh vác cây thánh giá nặng nề, sức đã cùng
kiệt, thân tan nát vì bị tra tấn nhưng họ bắt Ngài phải vác cây thập tự lớn,
chẳng một môn đồ nào ghé vai chung sức chịu khổ với Ngài, tất cả các môn đồ đều
chạy tán loạn để lo cứu thân còn người thầy chịu tan nát xả thân vì nhân loại.
Đó là Chúa đang đi con đường cô đơn nhất.
Tại
trên thập tự giá, đám đông kêu lớn tiếng đóng đinh hắn, đám đông nhiếc móc
Chúa, sỉ nhục Chúa, nếu ngươi là Con Đức Chúa Trời thì hãy tự cứu lấy mình đi.
Đó là Chúa đang đi con đường cô đơn. Họ không biết rằng: Ngài bị người ta đóng
đinh là bởi cớ tội lỗi của chính họ. chính tội lỗi của họ mà Ngài phải đóng
đinh, nhưng Ngài đã bị chính những kẻ đó nhục mạ Ngài. Đó là Ngài đang đi trên
con đường cô đơn nhất.
Khi
Ngài chút hơi thở cuối cùng: Ngài đã kêu lớn tiếng Đức Chúa Trời tôi ôi, Đức
Chúa Trời tôi ôi, sao Ngài lìa bỏ con.
Loài
người lìa bỏ Ngài, Đức Chúa Cha lìa bỏ Ngài vì tội lỗi của nhân loại mà Ngài đã
mang. Đó là Chúa đã đi con đường cô đơn.
Thưa
quý vị!
Đời
sống Cơ Đốc nhân không phải là con đường lát đá bằng phẳng, dẫn tới sự giàu có
và an nhàn. Đời sống Cơ Đốc nhân không phải là đi trên những tấm thảm lụa đỏ
tiến lên bục vinh quang, nhưng luôn luôn đi kèm với những khó khăn, bắt bớ, mất
mát, đau khổ và hy sinh và cô đơn. Tin Chúa luôn luôn có những thập tự giá,
những gánh nặng đau thương, tin Chúa luôn có những mão gai đâm thấu con tim,
theo Chúa có cả đồi gô-gô-tha nữa.
Chúa
đã đi trên con đường cô đơn, và chúng ta là con cái của Ngài khi chúng ta bước
theo Ngài, chúng ta cũng đang đi trong con đường cô đơn ấy.
Chúng
ta như những con cá bơi ngược dòng đời, như con thuyền đi ngược chiều gió,
chúng ta đang ở trong thế gian nhưng không yêu mến thế gian, không thuộc về thế
gian là chúng ta đang cô đơn và đang đi trên con đường cô đơn cùng Cứu Chúa.
Chúa
Giê xu phán: “ Hãy nhớ lời ta đã nói
cùng các ngươi: Đầy tớ chẳng lớn hơn chủ mình. Nếu họ đã bắt bớ ta, ắt cũng bắt
bớ các ngươi;” (Giăng 15:20)
Minh
họa: Trước kia, chúng ta chưa có Chúa chúng ta ở trong tội lỗi và bóng tối,
chúng ta ở trong sự bất an, đau khổ, ngậm đắng nuốt cay, ôm hận trong lòng, mất
tiền mất của, mất sức lực và thì giờ vào những sự mê tín. Thì không ai đếm xỉa
hay cấm đoán, bắt bớ, sỉ nhục.
Nhưng
bây giờ, chúng ta là con của sự sáng, con Vua thánh trên trời, chúng ta nhận sự
tha tội, sự sống đời đời, sự bình an thật và một quê hương hiển vinh thiên đàng
thì bây giờ nhiều người chống đối, chế diễu, nhạo báng đó là chúng ta đang đi
trên con đường cô đơn cùng Chúa.
Trước
khi chúng ta có nhiều bạn bè ăn uống, nhậu nhẹt, nhưng bây giờ chúng ta tin
Chúa bạn bè bắt đầu xa lánh chúng ta, đó là chúng ta đang đi trên con đường cô
đơn của Chúa.
Khi
chúng ta có Chúa Giê xu ngự vào và Ngài biến đổi chúng ta, chúng ta không nói
tục tĩu nữa, không uống rượu, không cờ bạc, không ngồi lê nói xấu thì bị mang
tiếng là: yếu đuối, đàn bà. Đó là chúng ta đang đi trên con đường cô đơn cùng
Chúa.
Minh
họa: Có chỗ Kinh Thánh nói: khi bước theo Chúa phải bỏ cha, bỏ mẹ, bỏ người
thân yêu để bước theo tiếng gọi của Chúa.
Trong
đời sống của chúng ta khi nghe thấy tiếng gọi của Chúa thì chúng ta phải sẵn
sang chấp nhận đi trên con đường cô đơn đó.
Chồng
vợ chúng ta chưa hiểu được, bắt bớ, cấm đoán, sỉ nhục và tại đó chúng ta phải
đối diện và đi trên con đường cô đơn.
Minh
họa: Trong sự phục vụ phải đi trên con đường cô đơn mà Chúa đã đi.
Trong
gia đình thì vợ mình chồng mình không thông cảm, không giúp đỡ, trong người
đồng lao thì xảy ra nhiều chuyện đấu đá, hiểu lầm nhau.
IITi
1:15 15 Con biết rằng mọi người ở xứ
A-si đã lìa bỏ ta.
IITi
4:16 16 Khi ta binh vực mình lần thứ
nhứt, chẳng có ai giúp đỡ; hết thảy đều lìa bỏ ta. Nguyền xin điều đó đừng đổ
tội về họ!
Thánh
tiến sĩ Augustinô đã xác nhận: “Ngài có đó khi ta tưởng mình cô đơn, Ngài nghe
ta khi chẳng ai đáp lại, Ngài thương ta khi mọi người hững hờ”.
2. CON ĐƯỜNG CAN ĐẢM ( Câu 32b)
Đi
đến chỗ chết, phi-e-rơ can ngăn nhưng Ngài đã quở trách.
Chúa
đem 12 người riêng ra, Ngài phán rằng: chắc chắn Ngài phải đi qua, thái độ của
mọi người ngạc nhiên, sợ hãi. Nhưng đây là sứ mạng của Chúa, đây là con đường
cứu chuộc cho toàn thể nhân loại. Ngài không sợ, Ngài can đảm.
Tôi
hình dung ra họ tìm cách trao đổi với Ngài để đừng đi lên nơi ấy. Tôi dám chắc
rằng họ đã tìm cách làm cho Ngài phải đổi ý. Từng nỗ lực đã thất bại và Chúa
Jêsus cứ tiếp tục hướng tới chỗ hẹn của Ngài với sự chết.
Minh
họa: Hội Thánh ngày nay thực sự cần những con người can đảm như thế.
Sự
sợ hãi ấp ủ trên Hội Thánh. Sợ cho sự sống còn của chúng ta, sợ cho công việc
của chúng ta, sợ đánh mất danh tiếng, sợ lẫn nhau.
Các
môn đồ đã lo sợ cho Chúa Jêsus, nhưng họ cũng lo sợ cho bản thân họ! Đây chẳng
phải là điều mà họ ký thác cho. Họ đi theo Ngài vì họ tin rằng Ngài là Đấng
Mêsi. Họ đi theo Ngài vì họ tin rằng Ngài sắp sửa thiết lập Vương quốc của
Ngài. Họ đi theo Ngài vì họ sẽ đồng trị với Ngài. Giờ đây sự việc cho thấy họ
sẽ đồng chết với Ngài và họ đâm sợ hãi.
Mặc
dù họ lo sợ; mặc dù họ không thể ngăn Chúa Jêsus đừng đi lên thành Jerusalem ; và dù họ muốn
bỏ đi, họ cứ tiếp tục đi theo Ngài. Đúng đây là một bằng chứng! Họ đã quyết đi
theo Chúa Jêsus cho dù việc đi theo ấy có nghĩa là họ sẽ đồng chết với Ngài.
Mọi cảm xúc của họ được tóm lại bởi Thôma ở Giăng 11:16 “Chúng ta cũng hãy đi
tới đó đặng chết với Ngài!”
Minh
họa: Chúng ta có can đảm để nói lên niềm tin và đức tin của chúng ta nơi Chúa.
Chúa
Giê xu phán: "Ta nói cùng các ngươi ai sẽ xưng ta trước mặt thiên hạ, thì
con người cũng sẽ xưng họ trước mặt thiên sứ của Đức Chúa Trời." ( Lu-ca
12:8 )
"Ai
sẽ xưng ta trước mặt thiên hạ..." Mỗi con cái Chúa có bổn phận nói về Chúa
cho mọi người, chỉ có chúng ta là những người tin Chúa, mới có thể nói về Chúa
cho những người chưa biết, chưa nghe về Chúa để họ tin. Nếu chúng ta không nói
về Chúa cho họ, thì không còn cách nào khác để họ biết Chúa.
Có
câu chuyện kể lại rằng: "Một hoàng đế của La Mã bảo kiến trúc sư Y Lạp xây
một vận động trường vĩ đại tại La Mã, và hứa sẽ ban phần thưởng thật xứng đáng.
Khi vận động trường làm xong, vua bèn tổ chức một buổi lễ để tuyên dương nhà
kiến trúc. Khi mọi người đã ngồi chật vận động trường, các nghi lễ tuần tự tiến
hành, và một trong những nghi lễ là cuộc vui mở các cửa chuồng sư tử đói ra và
đem những Cơ Đốc nhân đến để sẵn sàng cho sư tử cắn xé. Kiến trúc sư được vinh
hạnh ngồi bên cạnh vua, ông chứng kiến được cảnh tượng, những cảnh Cơ Đốc nhân
lần lượt bị ném vào giữa bầy sư tử để bị cắn xé làm trò vui. Trước cảnh này
kiến trúc sư bèn bước tới trước vua và dõng dạc nói lớn: "Tôi cũng là Cơ
Đốc nhân" Ngay lập tức vua truyền bắt ông quăng vào giữa bầy sư tử.
Chúng
ta là các Cơ Đốc nhân, người của Chúa Cứu Thế, chúng ta có thể làm như những
người tuận đạo đã làm không? Chúng ta có dám đứng trước đám đông, những người
thù nghịch với Chúa mà nói lớn về Phúc Âm cứu rỗi của Chúa và xưng mình là Cơ
Đốc nhân không?
Minh
họa: Phi-e-rơ nói can đảm nhưng không có đức tin can đảm. dẫu tôi phải chết với
thầy chứ không bỏ thầy đâu.
Trong
Thánh Kinh sách Khải Huyền có lời quả quyết rằng: “ Còn những kẻ hèn nhát, kẻ
chẳng tin, kẻ đáng gớm ghét, kẻ giết người, kẻ dâm loạn, kẻ phù phép, kẻ thờ
thần tượng, và phàm kẻ nào nói dối, phần của chúng nó ở trong hồ có lửa và diêm
cháy bừng bừng: Đó là sự chết thứ” (Kh 21:8 )
"Anh
chị em hãy mạnh mẽ trong Chúa và trong sức mạnh dũng mãnh của Ngài."
(Ê-phê-sô 6:10)
Minh
họa: Một học trò nam người Nhật đã có lần bày tỏ sự can đảm của mình trong một
cách thức khiến nhiều người trong chúng ta phải hổ thẹn.
Cậu
bé này theo học một trường trong tỉnh Nagasaki
với khoảng 150 nam sinh khác và chỉ có mình cậu là người Cơ-đốc. Vì nhà ở xa,
cậu mang theo phần ăn trưa đến trường. Mỗi ngày khi bắt đầu ăn trưa, cậu bé dạn
dĩ chắp tay cầu nguyện và xin được ban phước trên đồ ăn.
Cậu
bé có một số kẻ thù trong vòng các nam sinh; đám này tìm gặp ông thầy giáo và
tố cáo em về tội "làm điều gì như là thuật phù phép." Do đó người
thầy giáo cho gọi cậu lên trước cả lớp và hỏi đã làm gì vậy. Cậu bé trai đã nói
ra cách dạn dĩ. Cậu giải thích rằng mình là một Cơ-đốc nhân, và điều cậu làm là
sự cảm tạ Đức Chúa Trời và xin Ngài ban phước trên thức ăn.
Trước
sự ngạc nhiên của cậu bé, nguời thầy giáo sa nước mắt và gục đầu trên bàn giấy
của mình. Đoạn ông ngước nhìn lên. "Con ơi," ông giải thích,
"Thầy cũng là một người Cơ-đốc, nhưng ta đã sợ hãi không nói cho ai biết.
Giờ đây, với sự giúp đỡ của Đức Chúa Trời, thầy sẽ cố gắng để sống đúng như một
Cơ-đốc nhân phải sống."
Lòng
can đảm của đứa trẻ đó đã mang cáo trách đến vị thầy giáo, đã cung cấp một mẫu
mực cho ông, và đã đưa ông một sự dạn dĩ mới. Bản thăm dò của chúng tôi với
hàng trăm ngàn người Cơ-đốc trên khắp thế giới chỉ ra rằng hầu hết tín nhân
Cơ-đốc không đi làm chứng vì lòng sợ hãi của họ. Hồ sợ sệt bởi một điều gì tựa
như những núi khổng lồ của sự vô tín ở quanh mình. Nhưng, như việc Gô-li-át ngã
gục trước cậu bé chăn chiên Đa vít, kẻ khổng lồ vô tín cũng sẽ ngã nhào trước
chúng ta, nếu chúng ta mạnh mẽ và can đảm trong Chúa như lời Kinh-thánh
Ê-phê-sô 6:10, "anh chị em hãy mạnh mẽ trong Chúa và trong sức mạnh dũng
mãnh của Ngài."
Làm
thế nào để chúng ta có thể mạnh mẽ, can đảm trong Chúa, và đi làm chứng không
sợ hãi? Chẳng bởi sức riêng của chúng ta, nhưng bởi năng quyền của Đức Thánh
Linh. Đức Thánh Lính là Đấng duy nhất có thể làm chúng ta có năng lực thắng hơn
sự sợ hãi. Khi chúng ta công bố Lời hứa của Đức Chúa Trời và nhận lấy được sức
mạnh cùng sự đầy tràn Thánh Linh của Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ có can đảm để
thực hiện những gì Đức Chúa Trời muốn chúng ta làm trong sự dạn dĩ đưa tin lành
đến những người khác.
3. CON ĐƯỜNG CHẾT (Câu 33)
Chúa
Giê xu bị xử tử, Chúa Giê xu có tội tình gì mà Ngài phải bị xử tử.
Nhưng
trong Kinh Thánh nói: Họ sỉ nhục Ngài, chế diễu Ngài, đánh đập Ngài rồi họ giết
Ngài.
Có
những lúc chúng ta cũng sỉ nhục Chúa, đóng đinh Chúa.
Khi
chúng ta làm vấp phạm người khác chúng ta cũng đang đóng đinh Chúa,
Giận
cá chém thớt, vô tình làm hại cho thế hệ con cháu của mình.
Tiền
bạc thì lem nhem, tình cảm thì bất chính.
Tại
đó, chúng ta đang đóng đinh Chúa.
Ông
ăn chả bà ăn nem là đang đóng đinh Chúa.
Chúa
bị sỉ nhục, đánh đập và chịu chết để trả giá cho chúng ta.
Bài
thánh ca: Ta hi sinh vì con hết, Huyết
tuôn tim nầy tan tành,
Ðem
con ra từ nơi chết, Chuộc tội đặng con lại sanh;
Ta
đã phó tánh mạng cho con rồi, Phó chi cho ta, con ôi?
Ta
đã bỏ hết vì con kia rồi, Bỏ chi cho ta, con ôi?
Ta
đã gánh hết vì con kia rồi, Gánh chi cho ta, con ôi?
Ta
phó hết bữu vật cho con rồi, Ðem chi cho ta, con ôi?
Con
đường chúng ta đi là phải chết đi cái xác thịt mỗi ngày.
Đọc
Ga-la-ti 2:20 Câu căn bản: Tôi đã bị đóng đinh vào thập tự giá với Đấng Christ,
mà tôi sống, không phải là tôi sống nữa, nhưng Đấng Christ sống trong tôi. Hiện
nay tôi sống trong thể xác, tức là tôi sống trong đức tin nơi Con Đức Chúa
Trời, là Đấng đã yêu tôi và phó chính mình Ngài vì tôi.
Hạt
mì kia không chết đi thì không sống lại được kết quả.
Minh
họa:
Những
tổ phụ sau thời các sứ đồ đã nói rằng: Chính cái tên lính đã lấy giáo đâm vào
hông Ngài đã được chữa lành, lúc đó ông đang bị bệnh và máu của Chúa đã phun
vào ông và ngay lập tức ông đã được lành.
4. CON ĐƯỜNG CHIẾN THẮNG
Con
đường chiến thắng, Ngài đã sống lại, Ngài đã phục sinh.
Bằng
chứng Chúa sống lại là: Ngài thay đổi cuộc đời chúng ta.
Chúa
biến cải chúng ta.
Ngài
đã sống trong tôi,
Ha-lê-lu-gia
Chúa đang sống trong tôi.
Vì
Giê xu sống tôi bước đi với hy vọng.
Tin
đạo thì dễ nhưng sống đạo khó quá, nhiều khi mình rất sợ khi mình không làm
gương cho con cái, cháu chắt.
Cái
miệng này hay tục tĩu, hay thêm mắm, thêm muối để gây ra những sự chết.
Chúa
đắc thắng vinh quang
Và
xin Chúa hãy cho con dành cho Chúa và học lời Chúa riêng tư với Chúa.
CÓ
người đã nói rằng: Dù người ta có thể chối bỏ tất cả phép lạ trong Thánh Kinh
thì còn một phép lạ nữa mà người ta không thể chối cãi được đó là: hàng triệu
các con cái của Ngài sẽ đứng lên làm chứng về sự thay đổi kỳ diệu của mình.