ĐỀ TÀI: BẠN ĐƯỢC DỰNG NÊN CÁCH NÀO
Kinh Thánh: Sáng-thế-ký 1: 26-31
Câu gốc: “ Tôi cảm tạ Chúa, vì tôi được
dựng nên cách đáng sợ lạ lùng.
Công việc Chúa thật lạ lùng, lòng tôi
biết rõ lắm.? ( Thi 139:14)
Lời
chào: Trong Danh Chúa Giê xu! Tôi trân trọng kính chào quý vị.
Vua
Đa-vít đã nói trong Thi-thiên 52:8 rằng:
“ Còn tôi khác nào cây ô-li-ve xanh tươi
trong nhà Đức Chúa Trời;
Tôi nhờ cậy nơi lòng nhân từ của Đức Chúa Trời đến đời đời vô cùng.”
Tôi nhờ cậy nơi lòng nhân từ của Đức Chúa Trời đến đời đời vô cùng.”
Hy
vọng rằng: Mỗi người trong quý ông bà anh chị em và tôi sẽ kinh nghiệm và nói
được như Đa-vít rằng: “tôi khác nào cây
ô-li-ve xanh tươi trong nhà Đức Chúa Trời”
Quý
vị có phải là những cây ô-li-ve xanh tươi trong nhà Chúa hay không? Quý vị có
cảm nhận thấy phước hạnh khi được đến nhà của Chúa và ở trong nhà của Chúa hay
không?
Ở
trong nhà Chúa quý vị được cùng nhau tôn thờ, ca ngợi Chúa và được thông công
với nhau, đặc biệt nhất là được nghe Lời Hằng Sống của Chúa.
Nếu
nhà của Chúa không gieo trồng hay rao giảng Lời của Chúa thì không thể nào
chúng ta có đời sống như cây ô-li-ve xanh tươi được.
Nhập
đề:
Thưa
quý vị! Chưa có một trang Kinh Thánh nào mà gây nhiều sự tranh cãi như trong
Sáng-thế-ký đoạn 1. Và cũng chưa có trang Kinh Thánh nào mô tả rõ về nguồn gốc
của vạn vật cách chi tiết như Sáng-thế-ký đoạn 1.
Qua
thời gian suốt hơn 150 năm, người ta đã tranh luận quá nhiều về đề tài “ Con người được dựng nên bởi Thiên Chúa hay
con người được tiến hóa từ loài vượn khỉ”
Trong
các trường học ngày nay người ta vẫn giữ và nhồi nhét một lý thuyết gọi là
THUYẾT TIẾN HOÁ của Darwin .
Trong
thuyết này người ta nói rằng: “ Không có
Thượng Đế vì khoa học đã chứng minh được các loài sinh vật là do sự tiến hoá từ
giống này sang giống khác một cách tự nhiên chứ không do Thượng Đế trực tiếp
tạo nên. Và quan niệm này đã tạo nên một cuộc tranh luận vô cùng gay gắt, nhất
là với vấn đề về sự xuất hiện của con người.”
Hôm
nay, tôi mời quý vị đến với khúc Kinh Thánh rất quan trọng để nhìn xem một cuộc
tạo dựng vĩ đại, lạ lùng nhất trong tất cả các cuộc tạo dựng mà Đức Chúa Trời
đã dựng nên đó là sự tạo dựng con người. Và qua đó chúng ta sẽ thấy được câu
giải đáp cho thắc mắc ngày nay.
Trước
hết, chúng ta cần đi đến phần thứ nhất đó là: CON NGƯỜI
Về
phần chúng ta, chúng ta tin rằng Kinh Thánh Lời Chúa là chân thật, vì như tác
giả Thi-thiên thứ 119: 160 có chép “ Sự
tổng cộng lời của Chúa là chân thật, Các mạng lịnh công bình của Chúa còn đời
đời.”
Là
những Cơ Đốc nhân, là con cái của Chúa chúng ta cần tin vào chân lý của Chúa là
đúng, là chân thật, chúng ta không tin vào những thuyết của bất kỳ con người
nào đang hiện hữu trên trần gian này.
Vì
Kinh Thánh chính là kim chỉ nam, là khuôn vàng thước ngọc cho đời sống của
chúng ta. Lời Chúa là bản đồ, là bảng chỉ đường cho cuộc đời chúng ta đi đến
đích.
Học
thuyết không phải là chân lý, đó chỉ là những giả thuyết mà thôi chứ đó không
phải là những nguyên tắc sống cho đời sống chúng ta.
Đức
Chúa Trời đã phán trong Sáng-thế-ký 1:26 rằng “ Chúng ta hãy làm nên loài người như hình ta và theo tượng ta,” Thế
gian bảo rằng: Chúng ta tự nhiên mà có, hay con người tiến hóa từ loài này sang
loài khác.
Nhưng
Thánh Kinh khẳng định cho chúng ta biết “Chúng
ta được Chúa dựng nên, con người là do Ngài làm nên” chứ không phải là ngẫu
nhiên, hay tự nhiên hoặc do tiến hóa từ các loài động vật khác.
Chú
ý trong hai động từ ‘chúng ta’ trong đầu câu, động từ này xuất hiện lần đầu
tiên trong Sáng-thế-ký chương 1, và theo bản văn của Thánh Kinh thì động từ này
không chỉ về con người mà chỉ về chính mình Đức Chúa Trời.
Chữ
‘chúng ta’ cho thấy ở đây có sự hiệp nhất của Ba Ngôi Đức Chúa Trời, cả Ba Ngôi
Đức Chúa Trời đã bàn thảo và cùng tham dự vào cuộc tạo dựng con người cách lạ
lùng, tuyệt diệu làm sao.
Trong
tất cả các cuộc tạo dựng trước đó thì không có chữ “ chúng ta” xuất hiện.
Minh
họa: Câu 1 khi dựng nên trời và đất thì
cũng không có chữ chúng ta.
Xuống đến câu 3 khi tạo lên sự sáng Ngài
cũng chỉ phán một lời mà không có chữ “chúng ta”.
Rồi xuống đến những câu tiếp theo của
cuộc sáng tạo thì chúng ta cũng không bắt gặp động từ “chúng ta” ở đầu câu.
Tóm
lại, khi chúng ta đọc suốt Thánh Kinh sách Sáng-thế-ký chương 1. Chúng ta thấy từ ngày thứ nhất cho đến ngày thứ năm
Đức Chúa Trời tạo dựng nên mọi sự nhưng không có danh từ “chúng ta” ở đầu câu.
Nhưng
sang đến ngày thứ 6 khi Đức Chúa Trời dựng nên loài người thì chữ chúng ta đã
xuất hiện.
Điều
đó cho thấy được rằng con người chính
là công cuộc sáng tạo vĩ đại nhất trong tất cả mọi cuộc tạo dựng. Con người
là tạo vật vĩ đại nhất trong mọi loài.
Tác
giả vua Đa-vít đã được sự thần cảm của Đức Thánh Linh khi ông viết trong
Thi-thiên 119: 14 rằng:
“Cảm tạ Thượng Đế
Đã sáng tạo con, Lạ lùng, tuyệt diệu!
Con biết rõ,
Công việc Ngài vô cùng siêu việt.”
Hoặc là “ Tôi cảm tạ Chúa, vì tôi được
dựng nên cách đáng sợ lạ lùng.
Công việc Chúa thật lạ lùng, lòng tôi
biết rõ lắm.? ( Thi 139:14)
Câu
Kinh Thánh này chỉ cho chúng ta thấy nguồn gốc của loài người là đến bởi Đức
Chúa Trời. Con người do Chính Đức Chúa Trời đã dựng nên. Và giữa con người với
Đức Chúa Trời có một mối quan hệ mật thiết, khắng khít với nhau.
Câu
Kinh Thánh này cũng nhắc nhở con người rằng: khi đã nhận biết về nguồn gốc của
bản thân là do Chúa dựng nên và được Ngài làm nên thì chúng ta phải có thái độ là Cảm tạ Ngài, và tôn thờ Ngài như vua Đa
vít đã làm trước đó.
Con
người là tác phẩm tuyệt đỉnh của Đức Chúa Trời trong công cuộc sáng tạo. Được dựng nên sau cùng nhưng đứng đầu
muôn vật.
Minh
họa: Chúng ta thường nhìn ngắm mình trong gương và thấy cái mũi của mình hơi
tẹt, cái cằm của mình bị hóm và cái trán của mình hơi Rô, hoặc thấy làn da
chúng ta nứt nẻ, đen sạm và từ đó chúng ta bảo rằng trông mình thật đáng ghét.
Có
những lúc vợ chồng bất hòa, xích mích với nhau và chúng ta thường nói rằng: Nhìn thấy mặt là ghét.
Là
con dân Chúa, mỗi chúng ta phải khám phá và kinh nghiệm được như Đa-vít đã từng
trải, ông biết ơn Chúa về sự tạo dựng thân thể, tâm linh và linh hồn của bản
thân ông. Ông không nhìn vào những chỗ khuyếm khuyết hay nhưng ông đã nhìn bản
thân ông như những tác phẩm nghệ thuật có giá trị do bàn tay Thiên Chúa dựng
nên.
Ông
dùng động từ “ tôi” là ngôi thứ nhất
số ít. Ông không dùng chữ chúng ta mà là “
tôi” đây là một kinh nghiệm cá nhân giữa ông với Chúa.
Khi
bạn không thấy bản thân mình đẹp thì bạn không thể tạ ơn Chúa được.
Khi
bạn không thỏa lòng về bản thân, không thỏa lòng về thân hình, vóc dáng của
mình thì bạn không thể nào cảm tạ Chúa hoặc ca ngợi Chúa được.
Khi
bạn không trân trọng bản thân thì sẽ không thể làm sáng danh Chúa được.
Khi
bạn khinh dễ xem thường bản thân thì bạn không thể tôn trọng người khác được.
Thưa
quý vị!
Chúa
tạo dựng mỗi chúng ta có nét đẹp riêng, và khác nhau, đừng nhìn vào người khác
để rồi mong ước mình trở nên giống như họ, hãy tìm cái đẹp của bản thân mà Chúa
đã ban cho chúng ta mà nhìn vào đó để cảm tạ Ngài, tôn thờ Ngài. Chúa nhìn quý
vị và tôi là những tạo vật trọn vẹn và hoàn hảo. Quý vị cần biết khám phá ra
giá trị bản thân và cần nhìn nhận về bản thân dưới con mắt của Đức Chúa Trời.
Minh
họa: Khi tôi xem chương trình trên Ti-vi người ta đang đua nhau thay đổi giới
tính.
Ở
Sài Gòn có hội gọi là hội chuyển đổi giới tính, không phải họ chỉ ăn nói, đi
đứng giống người nữ mà thôi. Nhưng họ muốn xa hơn nữa là họ đã sửa đổi những bộ
phận trên cơ thể sao cho thật giống người nữ. Cũng có ngực, cũng có bộ phận
sinh dục của người nữ.
Đó
là những việc làm đáng gớm ghiếc, sỉ nhục công trình sáng tạo mà Chúa đã dựng
nên họ, họ không thỏa lòng với những gì Chúa đã dựng nên, họ đã sửa đổi chính
hình ảnh mà Chúa đã ban cho họ. Vì vậy cho nên Đức Chúa Trời đã phó họ sa vào
sự ô uế theo lòng ham muốn mình, đến nỗi tự làm nhục thân thể mình nữa.
Sứ
đồ Phao lô viết trong thơ Rô-ma chương 1 rằng “Ấy vì cớ đó mà Đức Chúa Trời đã phó họ cho sự tình dục xấu hổ; vì
trong vòng họ, những người đàn bà đã đổi cách dùng tự nhiên ra cách khác nghịch
với tánh tự nhiên. 27 Những người đàn ông cũng vậy, bỏ cách dùng tự nhiên của
người đàn bà mà un đốt tình dục người nầy với kẻ kia, đàn ông cùng đàn ông phạm
sự xấu hổ, và chính mình họ phải chịu báo ứng xứng với điều lầm lỗi của mình.
28 Tại họ không lo nhìn biết Đức Chúa Trời, nên Đức Chúa Trời đã phó họ theo
lòng hư x?u, đặng phạm những sự chẳng xứng đáng.”
Khi
Đức Chúa Trời dựng nên chúng ta, Ngài đã dựng nên chúng ta rất chính xác theo
cách Ngài dựng nên.
Có
bài thánh ca đã hát: Chúa không lầm
khi Ngài dựng nên con.
Thưa
quý vị! Chúa không bao giờ sai lầm khi dựng nên tôi và quý vị.
Dù
cho tôi với quý vị có những chỗ khiếm khuyết nhưng đối với Chúa chúng ta vẫn là
một kiệt tác tuyệt vời.
Ngài
đã hoạch định kích cỡ, màu mắt, màu da của chúng ta, mọi sự về chúng ta!
Dù
cho mắt có lé, có lác, cằm có hơi hóm, và người lùn hoặc da có sạm đen, giọng
nói khó ọ ẹ khó nghe, và trong con mắt của chúng ta, chúng ta dường như cho
rằng mình thật tồi tệ, mình không thỏa lòng, do mình có quá nhiều khiếm khuyết
cho nên mình khó chấp nhận.
Nhưng
thưa quý vị!
Trong
con mắt của Chúa Ngài phán: Con là hoàn hảo, con là tạo vật tốt lành nhất trong
mọi tạo vật mà ta đã dựng nên. Hãy nhìn vợ mình, người bạn đời của mình, nhìn
con của mình như là một tạo vật hoàn hảo nhất trong mọi tạo vật dưới con mắt
của Đức Chúa Trời.
Hãy
nhìn vào Sáng-thế-ký chương 1câu 31 xem Ngài công bố gì về bạn “Đức Chúa Trời thấy các việc Ngài đã làm
thật rất tốt lành.”
Hãy
nói đi “ Bạn thật rất tốt lành.”
Hãy
nói đi “ Chúa dựng nên bạn “ “ thật rất tốt lành”
II.
ĐƯỢC DỰNG NÊN BỞI MỘT KHUÔN MẪU
Khi
Chúa tạo dựng các loài chim trên trời, loài bò trên mặt đất, loài cá
dưới biển thì Ngài không cần một khuôn mẫu nào khác. Ngài chỉ cần phán
thì mỗi loài có đặc điểm, hình dáng, hình dạng khác nhau, không loài
nào giống loài nào.
Nhưng
khi tạo dựng loài người thì Chúa cần có một khuôn mẫu. Vậy khuôn mẫu mà Ngài
dựng nên loài người là gì? Ngài lấy khuôn mẫu nào để dựng nên chúng ta?
Câu
Kinh Thánh Sáng-thế-ký chương 1 câu số 26-27 Đức Chúa Trời phán: “ Chúng ta hãy làm nên loài người như hình ta và theo tượng ta,
Đức Chúa Trời dựng nên loài người như hình Ngài; Ngài dựng nên loài
người giống như hình Đức Chúa Trời;”
Chúng
ta thấy một loạt các động từ như “ hình ta, theo tượng ta, như hình Ngài, như
hình Đức Chúa Trời”
Chỉ
có hai câu Kinh Thánh thôi nhưng lặp đi lặp lại những động từ hình ta, tượng
ta, hình Ngài, như hình Đức Chúa Trời.
Thưa
quý vị!
Quý
vị cần biết yêu thương bản thân của mình, vì quý vị là hình ảnh của Đức Chúa
Trời, tôi trân trọng gởi đến quý vị một tin tức tốt lành từ Lời Đức Chúa Trời
rằng: Quý vị và tôi đang mang trên mình hình ảnh của chính mình Đức Chúa Trời.
Quý vị và tôi không phải mang trên mình danh phận giống như con chó, hoặc con
dê, con lợn như người thế gian này đang nhìn nhận.
Minh
họa: Ngày nay thế gian đã hạ thấp giá trị và phẩm giá của con người xuống
chỗ tận cùng của sự sỉ nhục.
Ngài
không nắn chúng ta theo hình ảnh của con con trâu, con chó, con dê... Nhưng
con người ngày nay bị mê muội tự cho mình là con trâu, chó, gà, lợn.
Đó
chính là sự sỉ nhục công trình sáng tạo của Ngài.
Trong
Sáng thế: Đức Chúa Trời đã tạo dựng con người theo hình ảnh của Ngài.
Như
vậy câu hỏi tôi đặt ra là: Liệu đã có ai thấy hình dạng Đức Chúa Trời chưa?
Ngài cao hay thấp, béo hay gầy, da đen hay da trắng, tóc dài hay ngắn.
Chắc
chắn không có ai nhìn thấy hình dáng Ngài như thế nào cả? Vì Thánh Kinh cho biết Đức Chúa Trời là thần, Ngài là thần nên
không có thân thể vật chất như chúng ta.
Như
vậy giống hình Ngài, giống theo ảnh tượng của Ngài là nghĩa làm sao?
Chúng ta
không nhìn thấy Thiên Chúa sao chúng ta biết chúng ta được dựng nên giống hình
ảnh Thiên Chúa ? Chúng ta được dựng nên giống Thiên Chúa là chúng ta có linh
hồn, có trí khôn biết suy nghĩ, được tự do và có trái tim biết yêu thương. Và
hơn thế nữa chỉ có con người mới được Thiên Chúa nhận làm con của Ngài. Vì thế
con người cao quý hơn mọi loài mọi vật.
Minh họa: Có một vị bác sĩ kia không tin có
Thiên Chúa. Ông thường đi các thành thị thôn quê để giảng thuyết lôi cuốn mọi
người tin theo thuyết vô thần như ông. Một hôm, đến một miền quê trước mặt đông
đảo dân chúng ông nói: “Chẳng có Chúa nào hết và người ta không có linh hồn,
cũng không có sự sống đời sau ...”
Sau khi lập đi lập lại cho dân chúng những
điều trên ông hỏi mọi người ai có thắc mắc gì xin cứ hỏi. Bấy giờ một bác nông
dân đứng lên hỏi:
- Thưa bác sĩ, bác sĩ cũng không có linh hồn
ư?
. Không, tôi cũng như mọi người chẳng ai có
linh hồn.
- Vậy những con vật tôi nuôi trong chuồng có
linh hồn không ? Người nông dân hỏi tiếp.
. Chắc chắn là không rồi.
- Thưa bác sĩ, vậy giữa bác sĩ và những con
vật của tôi không có gì khác nhau, chỉ khác là con vật có bốn cái chân còn Bác
sĩ thì chỉ có hai cái chân mà thôi.
Thưa quý vị! trong tất cả mọi loài tạo
vật thì chẳng một loài nào giống như hình Đức Chúa Trời hết, duy chỉ có loài
người là giống Ngài mà thôi.
Ngài
đã lấy chính Ngài làm khuôn mẫu để dựng nên chúng ta. Chúng ta có linh hồn,
có trí khôn biết suy nghĩ, được tự do và có trái tim biết yêu thương.
Đó
chính là tình yêu, và đặc ân lớn lao mà Chúa dành cho loài người chúng ta. Điều
đó cũng lại chỉ cho chúng ta thấy duy con người mới có mối tương giao biết cầu
nguyện, biết hát tôn vinh Ngài mà thôi. Anh chị em ơi! Chúng ta giống như
Ngài, chúng ta mang hình ảnh, bản chất yêu thương của Ngài ở trong mỗi
chúng ta.
Câu
Kinh Thánh Giăng 3:16 mà bất cứ ai là con cái của Chúa cũng thuộc là:
“ Vì Đức Chúa Trời yêu
thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy
không bị hư mất mà được sự sống đời đời.”
Sứ
đồ Phao lô viết trong thư Rô-ma 5:8 rằng: “
Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta
còn là người có tội, thì Đấng Christ vì chúng ta chịu
chết.”
Sứ
đồ Giăng viết trong lá thư thứ nhất của mình trong I Giăng 4:8 ông bảo rằng: “ Đức Chúa Trời là sự yêu thương; và nếu ai
chẳng yêu thì không biết Đức Chúa Trời.”
Thưa
quý vị! Quý vị và tôi được dựng nên bởi một khuôn mẫu, khuôn mẫu của sự yêu
thương. Ai chẳng yêu, thì không biết Đức
Chúa Trời; vì Đức Chúa Trời là sự yêu thương.
Ngài
là sự yêu thương mà chúng ta giống như hình Ngài tức là chúng ta cũng phải yêu
thương người khác như chính mình nữa.
Trong
Phúc Âm Giăng 13: 34 Chúa Giê xu phán: “ Ta
ban cho các ngươi một điều răn mới, nghĩa là các ngươi phải yêu
nhau; như ta đã yêu các ngươi thể nào, thì các ngươi cũng
hãy yêu nhau thể ấy.” ( Giăng
13:34)
Ngay
từ buổi đầu tiên!
Ngài
vì yêu mà Ngài dựng nên
Ngài
vì yêu mà Ngài cứu chuộc
Ngài
vì yêu mà Ngài đã chết
Ngài
vì yêu mà ban cho chúng ta ở thiên đàng.
Minh
họa: Không một loài nào khi qua đời được ở Thiên đàng, không loài nào được
trao uy quyền, không mۙột loài nào được ngồi đồng bàn với Chiên con của Đức
Chúa Trời.
Đức
Chúa Trời không dựng nên chúng ta có bản chất hận thù, ghen ghét. Hận thù và ghen
ghét là bản chất thuộc về xác thịt. Ngài đã dựng nên chúng ta giống như hình
Ngài, giống như Ngài trong bản chất thánh thiện, yêu thương, công bình và thánh
khiết.
Sứ đồ Phao lô răn bảo các tín hữu sống tại
thành Rô-ma 8:13 rằng: “ Thật thế, nếu
anh em sống theo xác thịt thì phải chết; song nếu nhờ Thánh Linh, làm cho chết các việc của thân thể, thì anh em sẽ sống.”
Vậy
tôi kêu gọi quý vị! Mỗi người trong chúng ta hãy làm chết đi bản ngã xác thịt
của mình để sống giống như Ngài. Quý vị và tôi được dựng nên với bản chất của
sự yêu thương.
Quý
vị và tôi hãy tra xét lại chính tấm lòng của mình xem, trong những ngày vừa qua
mình đã sống giống như Chúa chưa? Ngài là sự yêu thương, ai yêu Đức Chúa Trời
thì cũng hãy yêu anh em mình. Vì nếu ai
nói mình yêu Đức Chúa Trời mà còn ghét anh em mình ấy là người nói dối Lẽ thật
không ở trong người ấy.
Đừng
nuôi dưỡng thù hận, hay ghen ghét. Vì Ngài đã dựng nên bạn với lời phán rằng: Con thật rất tốt lành, ta muốn con giống ta.
Ngài
phán về bạn rằng: Bạn thật rất tốt lành, bạn được dựng nên cách rất tốt lành.
Ngài
cũng trao cho bạn một điều răn rất tốt lành đó là: Các ngươi hãy yêu nhau!
Chúa
Giê xu Ngài phán: “ Như ta đã yêu thương
các ngươi thế nào, thì các ngươi cũng hãy yêu nhau thể ấy”
“
Vì Ai chẳng yêu, thì không biết Đức Chúa Trời; vì Đức Chúa Trời là sự yêu
thương.” ( IGiăng 4:8)
Chúng
ta đã đi qua hai phần:
Phần
thứ nhất đó là hãy nhìn nhận lại bản thân mình là tạo vật trọn vẹn trong mắt
Chúa, tức là chúng ta phải biết trân trọng và yêu thương bản thân của mình.
Phần
thứ hai đó là chúng ta được tạo dựng theo muột khuôn mẫu, khuôn mẫu của sự yêu
thương. Đức Chúa Trời là sự yêu thương, và nếu ai không yêu thương thì người đó
không biết Đức Chúa Trời.
Bây
giờ, chúng ta đi đến phần cuối cùng đó là: CON NGƯỜI
III.
ĐƯỢC DỰNG NÊN TỪ BỤI ĐẤT
Sáng
2:7 Ngài lấy đất nắn nên hình người.
Chúng
ta không được tạo dựng từ chất liệu như sắt thép, bê tông, hay vải vóc, gấm
lụa.
Chúng
ta không được dựng nên để sống bất diệt không hề chết. Chúng ta được dựng nên
không phải chỉ để nương dựa vào sự trường tồn, vĩnh cửu của mình. Nhưng chúng
ta được dựng nên từ bụi đất một chất liệu bất toàn để rồi chúng ta chạy đến với
Ngài để biết nương dựa vào Ngài.
Chúng
ta được tạo dựng từ đất để nói lên thân phận của con người rất tầm thường,
mong manh và mỏng dòn và dễ vỡ.
Nhiều
người sống trên đất này nhưng không bao giờ nghĩ mình là đất. Không bao giờ
nghĩ mình sẽ về đất.
Chúng
ta cần nhớ dù cuộc đời chúng ta đang sống ấm lo đến mấy, sung túc đến mấy,
hào quang đến mấy nhưng phải biết rằng rồi đây chúng ta cũng sẽ trở về vۛới
cát bụi mà thôi.
Tác
giả Trịnh Công Sơn đã có bài hát nổi tiếng là:
Hạt
bụi nào hoá kiếp thân tôi? Hạt bụi nào cũng là hạt bụi thôi, chứ đâu có phải
hạt vàng, hạt kim cương gì đâu? Con người chúng ta được Đức Chúa Trời dựng nên từ bụi đất hèn mạt nầy, đó là chân lý
được bày tỏ trong Kinh Thánh. Bụi đất thì vô hồn, vô tri, vô giác, nhưng khi
được Chúa lấy nắn nên con người và Chúa phú hơi sống của Ngài cho, thì bụi đất
đó trở nên kỳ diệu, lạ lùng, vì không còn vô tri, vô giác và vô hồn nữa, mà trở
nên linh hồn sống, có tình cảm, có lý trí và có ý chí.
Là
tro bụi con người không có thể làm được tất cả. Con người là một tạo vật có khả
năng giới hạn sống trên mặt đất. Đời sống con người như dòng sông, dòng điện
trôi qua đi mau. Họ không thể kéo giữ lại những gì đã xảy ra ngay cả những gì
cho là hay đẹp nhất. Tất cả tuần tự trôi qua đi như cát trôi dạt ngoài biển
khơi, như bụi tro bay lưu lạc trong không khí.
Theo tác giả thi thiên đã nói: Vì Ngài biết
chúng tôi nắn nên bởi giống gì,
Ngài nhớ lại rằng chúng tôi bằng bụi đất.
15 Đời loài người như cây cỏ;
Người sanh trưởng khác nào bông hoa nơi đồng;
16 Gió thổi trên bông hoa, kìa nó chẳng còn,
Chỗ nó không còn nhìn biết nó nữa. (Thi-thiên 103:14-16)
Ngài nhớ lại rằng chúng tôi bằng bụi đất.
15 Đời loài người như cây cỏ;
Người sanh trưởng khác nào bông hoa nơi đồng;
16 Gió thổi trên bông hoa, kìa nó chẳng còn,
Chỗ nó không còn nhìn biết nó nữa. (Thi-thiên 103:14-16)
Hãy
sۑng như th? ngay mai mình sẽ trở về với nơi mình đã đến.
Minh
họa: Cả gia đình đã bị thiêu cháy trong nhà ở đường
Sách
Truyền Đạo đã nói rõ ràng: "Có thời
để sinh ra, có thời để lìa đời." (Gv 3, 2).
Bây
giờ, chúng ta cùng nhau mở Lời Chúa trong sách Sáng-thê-ký 5:1-32
Tất
cả những con người mà chúng ta vừa đọc nói lên rằng: Dù con người có thọ đến
mấy đi chăng nữa thì cũng có một ngày rồi cũng phải qua đời.
Minh
họa:
Ở Âu-Mỹ, có một thành-ngữ như sau:
"Ở đời nầy, chỉ có hai việc chắc-chắn không ai thoát khỏi là sự chết và
nộp thuế." Chúng ta thường lo lắng dành tiền dể nộp thuế mà quên mất
vấn-đề quan-hệ hơn là sự chết. Ta cần phải ý-thức hơn về việc tử-thần đang tiến
gần mỗi người chúng ta một cách nhanh chóng. Lời Chúa đã căn dặn: "Thế thì
của Xê-da, trả về Xê-da; của Thiên-Chúa, trả về Thiên-Chúa." (Mt 22, 21).
Thánh
Gia-cơ đã viết: "Anh em không biết cuộc đời mình ngày mai sẽ ra sao. Thật
vậy, anh em chỉ là hơi nước xuất hiện trong giây lát , rồi lại tan biến
đi." (Gc 4, 14). Như đám sương mù buổi sáng, rất mong manh, bốc thành hơi
nước dưới ánh triêu-dương rồi biến mất giữa ban ngày, đời người cũng giống như
giọt sương mai hiện ra chốc lát rồi lại tan ngay.
Thật
vậy, sự sống chẳng khác gì cái thoi dệt cửi: "Ngày đời tôi thấm thoát hơn
cả thoi đưa và chấm dứt, không một tia hy-vọng." (Gióp 7, 6). Một văn-sĩ
đã viết: "Chỉ khi nào thời gian, với một bàn tay không biết chán, xé hết
phân nửa số trang sách của đời mình để nung đốt lò dục-vọng, lúc ấy con người
mới bắt đầu nhận thấy những trang còn lại của đời sống mình không còn bao nhiêu
nữa". Tiên-tri I-Sai-A đã suy ngắm: "Lạy Chúa, con như người thợ dệt,
đang mãi dệt đời mình, bỗng nhiên bị tay Chúa cắt đứt ngay hàng chỉ." (Is
38, 12). Sách Biên-Niên-Sử quyển I cũng viết: "Ngày đời của chúng con trên
mặt đất như bóng câu cửa sổ, không để lại dấu vết." (1 Sb 29, 15).
Khi
William Russel lên đoạn đầu đài, ông đã lấy đồng hồ trong túi áo ra rồi trao
cho vị y-sĩ săn-sóc ông và nói: "Xin ông làm ơn giữ hộ cái đồng-hồ nầy vì
tôi không cần đến nó nữa. Bây giờ tôi sắp bước vào cõi đời đời."
Thánh
Gióp cũng đã từng than-thở: "Vì tuổi con người đã được Ngài ấn-định, sống
được bao năm tháng là tùy thuộc ở Ngài. Ngài định giới-hạn rồi, sao có thể vượt
qua." (G 14, 5).
Có
tiếng kẻ rằng: Hãy kêu! Và có đáp rằng: Tôi sẽ kêu thế nào? - Mọi xác thịt
giống như cỏ, nhan sắc nó như hoa ngoài đồng. 7 Cỏ khô, hoa rụng, vì hơi Đức
Giê-hô-va thổi qua. Phải, dân nầy khác nào cỏ ấy: 8 cỏ khô, hoa rụng; nhưng lời
của Đức Chúa Trời chúng ta còn mãi đời đời! ( Ê-sai 40:6-8)
Do
môi miệng của tiên-tri A-mốt, Ðức Chúa cũng tuyên phán cho mọi người:
"Ngươi hãy chuẩn-bị đi gặp Thiên-Chúa của ngươi." (Am 4,12).
John
Bunyan, tác-giả cuốn "Thiên-lộ lịch-trình", đã nói lúc ông gần qua
đời: "Các bạn đừng than khóc cho tôi, nhưng hãy than khóc cho chính các
bạn. Tôi sẽ về nhà đời đời nơi có Ðức Chúa Trời là Cha Ðức Giêsu Kitô: Ngài sẽ
tiếp rước tôi dù tôi là một tội-nhân bởi công-lao cứu chuộc của con Ngài. Tôi
tin rằng chúng ta chẳng bao lâu nữa sẽ gặp nhau trên nước sáng láng của Chúa để
hát bài ca mới và sống sung-sướng trong cõi đời đời."