ĐỀ TÀI: CHIÊM NGẮM SỰ TẠO DỰNG
KỲ DIỆU CỦA CHÚA
Kinh Thánh: Sáng-thế-ký 1
Lời chào: Tôi trân trọng kính
chào Hội Thánh của Chúa Giê xu Christ yêu dấu.
Quả thật chưa có một con người
nào trong lịch sử loài người này lại có nhiều người ca ngợi và tôn thờ nhiều
như Chúa Giê xu. Dù ở thành thị hay thôn quê, dù ở rừng sâu hay nơi đô thị khắp
nơi trên trái đất này đều hướng về Ngài để tôn thờ.
Kinh Thánh đã được dịch sang
hơn 2000 thứ tiếng. Điều đó cho thấy con người ta ngày càng không thỏa mãn với
thế giới vật chất này, nhưng khi họ đói khát Ngài, Ngài sẽ khiến người ta được
lo đủ.
Nhập đề:
Thưa quý vị!
Trong nhiều tuần vừa qua, chúng
ta đã thấy một phòng triển lãm tranh trong Sáng-thế-ký từ chương 1 đến chương
3. Tại phòng triển lãm tranh đó, chúng ta đã thấy có rất nhiều bức tranh rất đẹp.
Một trong những bức tranh đẹp đó là chúng ta khám phá ra thân phận của chính
mình. Mỗi đời sống chúng ta ngồi đây là một kỳ quan vĩ đại nhất mà Chúa đã làm
nên.
Chính Đức Chúa Trời đã dựng nên
mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao, chính Ngài đã định kỳ cho nó lúc nào nó mọc,
lúc nào nó lặn. Cũng chính Ngài đã tạo nên những dòng sông có nước ngọt chảy
trong xanh để tưới khắp khu vườn.
Và cũng chính Ngài đã dựng nên
con người là tạo vật tuyệt đỉnh trong mọi công trình sáng tạo của Ngài, tuy được
dựng nên sau cùng xong đứng đầu trong muôn vật. Và Chúa cũng đưa ra mệnh lệnh
cho con người khi sống trong cảnh vườn Ê-đen là: Trồng và giữ vườn tức là phải
lao động, và làm việc.
Để nhắc lại bài học kỳ trước,
chúng ta hãy nói với chính mình rằng: Tôi là mặt trời, tôi có mọc và rồi tôi sẽ
lặn, hãy nói với người bên cạnh mình rằng: Bạn là mặt trăng, bạn cần phải soi
sáng, và bạn là dòng sông chứ bạn không phải là một cáo ao tù.
Hôm nay, tôi mời quý vị hãy học
với tôi đề tài CHIÊM NGẮM SỰ TẠO DỰNG KỲ DIỆU CỦA CHÚA, qua đó chúng ta thay đổi
cái nhìn, cách nghĩ hạn hẹp của chúng ta về Chúa. Và chúng ta thấy được Đấng mà
chúng ta đang tôn thờ là Đức Chúa Trời có một không hai, dù ở trên trời cao kia
cũng chẳng có người nào giống như Ngài, hoặc dù ở nơi đất thấp này cũng chẳng
có ai trừ ra Chúa Đấng đã gọi từ không thành có.
Bây giờ, chúng ta sẽ cùng CHIÊM
NGẮM SỰ TẠO DỰNG KỲ DIỆU CỦA CHÚA qua phần thứ nhất đó là:
I. NGÀI ĐÃ LÀM NÊN MỌI SỰ TỪ
KHÔNG THÀNH CÓ ( câu 1-2)
Lời Chúa chép: “ Ban đầu Đức
Chúa Trời dựng nên trời đất. Vả, đất là vô hình và trống không, sự mờ tối ở
trên mặt vực; Thần Đức Chúa Trời vận hành trên mặt nước.”
Trong câu Kinh Thánh này chỉ
cho chúng ta biết Chúa chính là Đức Chúa Trời và Ngài chính là tác giả của công
trình sáng tạo diệu kỳ này.
Ngài đã hiện hữu từ trước vô
cùng cho đến đời đời, Ngài là Đấng Tự Hữu, và Hằng Hữu nghĩa là Ngài tự có và
còn đến đời đời.
Câu Kinh Thánh này không phải
chỉ nói cho chúng ta biết về nguồn gốc của vạn vật, nhưng cũng nói cho chúng ta
biết cội nguồn của Đấng mà chúng ta đang tôn thờ là ai? Ấy chính Ngài là Đức
Chúa Trời Đấng Tạo Hóa muôn loài.
Ban đầu chưa có vũ trụ thì đã
có Ngài, vũ trụ chưa hiện hữu thì Ngài đã hiện hữu từ trước vô cùng, ban đầu
chưa có một bóng người nào trên mặt đất thì đã có Ngài rồi.
Minh họa: Tất cả mọi giáo chủ
vĩ nhân, hay những bậc thánh hiền đều có sau A-đam, tổ phụ của loài người là
A-đam nhưng A-đam lại có sau vũ trụ và muôn vật nữa.
Như vậy, chúng ta thấy trước
Ngài chẳng có một ai, và sau Ngài cũng chẳng ai khác ngoài Ngài. Ngài là An-pha
và Ô-mê-ga đầu tiên và cuối cùng.
Chẳng một con người nào trên
trái đất này dám nói về bản thân mình là: Đấng Tự Hữu và Hằng Hữu. Nghĩa là chẳng
ai dám nói mình tự có và còn đến đời đời.
Ông Gióp đã nói rằng: “ Loài
người chẳng qua là do người nữ sanh ra, sống tạm ít ngày trên đất và chịu nhiều
khốn khổ.” ( Gióp14:1)
Thánh Gióp nói: Loài người do
người nữ sanh ra, điều đó có nghĩa là loài người không phải tự có, loài người
cũng không phải là hằng có mà chỉ sống tạm trên đất ít ngày mà thôi.
Khi chúng ta học biết về Đức
Chúa Trời chính Ngài mới là nguồn cội của sự tôn thờ và hầu việc. Thì đức tin của
chúng ta sẽ rất vững vàng, và tâm linh chúng ta sẽ nóng cháy và mạnh mẽ trở lại.
Quả thật chẳng ai dưới trần
gian này nói cho chúng ta biết rõ về Đức Chúa Trời ngoài Kinh Thánh, và chắc chắn
chỉ có Thánh Kinh mới chỉ cho chúng ta biết cội nguồn của sự thờ phượng đó
chính là Đức Chúa Trời.
Chúa đã để lại cho chúng ta
Kinh Thánh để nói cho chúng ta biết Đấng chúng ta đang thờ phượng là ai?
Bài học: Thưa quý vị! Đấng mà
chúng ta tôn thờ là Đức Chúa Trời, đối tượng mà chúng ta đang thờ phượng không
phải là những con người, không phải là những vĩ nhân, hiền triết, hoặc lãnh tụ.
Vì những người đó chỉ do nơi
người nữ sanh ra chứ họ không phải là nguồn cội, họ không phải là tự có và hằng
có. Họ là những con người chỉ giống như đất sét mà thôi đầy giới hạn và yếu đuối.
Họ sẽ chẳng thể cứu được chúng ta dù việc nhỏ nhất.
Nhưng Đức Chúa Trời mà chúng ta
đang tôn thờ Ngài là Đấng vô hình, Ngài là Thần nhưng Ngài cũng có danh xưng,
danh xưng của Ngài là Đấng Tự Hữu, Hằng Hữu.
Minh họa: Khi Chúa kêu gọi
Môi-se đi ra mắt Pha-ra-ôn để nói với vị vua này phải tha cho dân Chúa đi, và
Môi-se nói rằng: Nếu người ta hỏi Danh Ngài là chi thì tôi sẽ trả lời thế nào?
Đức Chúa Trời phán rằng: Ta là Đấng tự hữu và hằng hữu.
Danh xưng Đấng tự hữu và hằng hữu
rất khích lệ cho đời sống theo Chúa của chúng ta rằng: Dù cho chúng ta có đi
trong trũng bóng chết thì Ngài cũng hiện diện ở đó, dù vua Pha-ra-ôn có cứng lòng
đến mấy thì Đấng tự hữu và hằng hữu sẽ đập tan tấm lòng cứng cỏi đó, và dù cho
Pha-ra-ôn có đe dọa và tìm giết hại dân Chúa đến mấy thì Đấng tự hữu và hằng hữu
luôn luôn che trở và vùa giúp, bồng ẵm dân Ngài.
Theo tác giả Thi-thiên 139:
7-10 vua Đa-vít đã thốt lên rằng:
Tôi sẽ đi đâu xa Thần Chúa?
Tôi sẽ trốn đâu khỏi mặt Chúa?
8 Nếu tôi lên trời, Chúa ở tại
đó,
Ví tôi nằm dưới Âm phủ, kìa,
Chúa cũng có ở đó.
9 Nhược bằng tôi lấy cánh hừng
đông,
Bay qua ở tại cuối cùng biển,
10 Tại đó tay Chúa cũng sẽ dẫn
dắt tôi,
Tay hữu Chúa sẽ nắm giữ tôi.
Chúng ta được biết cuộc đời của
vua Đa-vít có nhiều sóng gió, chông chênh, như con thuyền nhỏ bé giữa lòng đại
dương, lúc ông phải chạy chốn trong rừng sâu lạnh lẽo, lúc ông lại chạy chốn ở
trong sa-mạc khô cằn, lúc ông phải sống giữa quân thù nghịch bao vây bốn bên.
Nhiều lần bị vua Sau-lơ đuổi giết,
nhiều lần con trai Áp-sa-lôm loạn nghịch làm phản đuổi giết, ông phải chạy chốn
nay đây mai đó, nhưng bất kể chỗ nào ông đi, bất cứ hoàn cảnh ra sao ông đều
kinh nghiệm Đức Chúa Trời luôn hiện diện với ông.
Vua Đa-vít có kinh nghiệm sự hiện
diện của Chúa trong mọi hoàn cảnh và ông chia sẻ cho chúng ta những kinh nghiệm
quý báu đó để an ủi khích lệ cho đời sống theo Chúa của chúng ta rằng: “ Đừng sợ,
Chúa chẳng bỏ, chẳng lìa ngươi đâu”
Bạn không bao giờ chạy khỏi
Chúa được, bạn cũng không thể nào sống mà không có Ngài được. Ngài sẽ luôn chăm
chú đến bạn, Ngài sẽ nắm lấy tay bạn đặt vào tay Chúa, Ngài sẽ cứ dắt đưa
ngươi, làm cho ngươi lo lòng giữa nơi khô hạn lớn.
Đức Chúa Trời đã phán với
Giô-suê con trai của Nun, cũng là tôi tớ của Môi-se rằng: “ Hãy vững lòng bền
chí, chớ run sợ, chớ kinh khủng; vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi vẫn ở cùng
ngươi trong mọi nơi ngươi đi.”( Giô-suê 1: 9)
Giô-suê một người trẻ tuổi kế tục
sự nghiệp Môi-se ông có mệnh lệnh từ nơi Chúa là phải dẫn dắt dân sự vào xứ
Ca-na-an. Để được đặt chân vào xứ Ca-na-an họ phải đối diện với rất nhiều kẻ
thù hung hãn, họ phải vượt qua những dòng sông đầy hiểm nguy.
Và Giô-suê rất lo lắng, sợ hãi
về điều đó. Chúa đã biết sự lo lắng ấy, lên Ngài đã phải khích lệ Giô-suê “ Hãy
vững lòng bền chí, chớ run sợ, chớ kinh khủng; vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi
vẫn ở cùng ngươi trong mọi nơi ngươi đi.”
Bài học: Có thể tôi và các bạn
đang sợ hãi một điều gì đó, đang lo lắng, hoang mang về một nan đề nào đó, và
Chúa cũng muốn khích lệ chúng ta y như Ngài đã khích lệ Giô-suê rằng: “Hãy vững
lòng bền chí, chớ run sợ, chớ kinh khủng; vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi vẫn ở
cùng ngươi trong mọi nơi ngươi đi”
Cũng theo tác giả Thi-thiên 91
có chép:
“ Người nào ở nơi kín đáo của Đấng
Chí Cao,
Sẽ được hằng ở dưới bóng của Đấng
Toàn năng.
2 Tôi nói về Đức Giê-hô-va rằng:
Ngài là nơi nương náu tôi, và
là đồn lũy tôi;
Cũng là Đức Chúa Trời tôi, tôi
tin cậy nơi Ngài.
3 Ngài sẽ giải cứu ngươi khỏi bẫy
chim,
Và khỏi dịch lệ độc hại,”
Chúng ta thấy trong mấy câu
Kinh Thánh này có nhiều danh từ được lặp đi lặp lại. Minh họa: Ở nơi kín đáo, ở
dưới bóng cánh, nơi nương náu, đồn lũy, tin cậy đó là phần của tác giả.
Nhưng chính Đức Chúa Trời cũng
thể hiện bản tánh của Ngài qua các danh xưng như: Đấng Chí Cao, Đấng Toàn Năng,
Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời.
Bốn danh xưng liên tiếp được
tác giả đề cập đến để nhắc nhở cho chúng ta rằng:
Đấng đang cầm quyền tể trị trên
đời sống của mỗi chúng ta, Đấng ấy làm được mọi điều, Đấng ấy rất mạnh mẽ, Đấng
ấy rất gần gũi.
Thưa quý vị!
Chúa đang tể trị trên đời sống
quý vị, Ngài đang tể trị trên hoàn cảnh của quý vị.
Ngài là Đấng có thể thay đổi được
mọi hoàn cảnh trong đời sống của chúng ta, và Ngài luôn ở cùng, ở gần để giải
thoát đối với những người có lòng tin cậy nơi Ngài.
Chúa sẽ giải thoát ngươi khỏi dịch
lệ và bẫy chim, Ngài sẽ chẳng để cho chân ngươi siêu tó, Ngài sẽ làm cho các
xương cốt ngươi cứng chắc, Ngài sẽ khiến tay ngươi dương nổi cung đồng, Ngài sẽ
lau ráo nước mắt của ngươi. Dù cho ngươi đi qua lửa lửa sẽ chẳng hề cháy, dù
ngươi có đi qua nước thì nước chẳng nhấn chìm. Vì Ngài là Đức Chúa Trời chính
Ngài là Đấng tự có và hằng sống muôn đời.
Tiếp đến, Sáng-thế-ký chương 1
câu 1-2 cũng cho chúng ta biết Ngài là Đấng đã dựng nên muôn vật từ không thành
có, từ vô hình thành hữu hình.
“ Vũ trụ” không tự nhiên mà có,
không phải nó là kết quả của những nham thạch từ hàng triệu năm về trước kết tụ
lại, nó cũng chẳng phải có sự tiến hóa từ bất cứ loài nào khác, nhưng Thánh
Kinh khẳng định rằng: Chính Ngài đã dựng nên vũ trụ bao la, trật tự này.
Câu Kinh Thánh này cũng chỉ cho
chúng ta biết tình trạng của vũ trụ lúc bấy giờ đó là: Vô hình và trống không.
Các bản dịch khác dịch là: trống giỗng và không có hình dạng.
Làm sao chúng ta có thể tạo nên
được từ cái vô hình thành cái hữu hình, từ trống giỗng thành sự vật được?
Không thể nào con người chúng
ta có thể làm nên được từ cái không có thành có được. Nhìn vào thế giới vật chất
mà chúng ta đang sống thì thật khó tìm và khó tin được chúng ta sẽ tạo lên từ
những cái không có thành có.
Minh họa: Để xây lên một ngôi
nhà thì chúng ta cần có nguyên vật liệu, để làm được ra cái bàn thì người ta cần
phải có gỗ, để làm cái bát ăn cơm thì cần phải có đất, để tạo ra những sản phẩm
quần áo thì cần phải có vải vóc.
Thưa quý vị!
Loài người không thể nào tạo ra
được một cái gì nếu chúng ta không bắt đầu từ những cái chúng ta đang có. Và có
thể khẳng định rằng: Chẳng có điều gì mà con người có thể làm từ không thành có
hết. Nhưng với Đức Chúa Trời thì có đấy, Ngài đã tạo lên từ cái không thành có,
từ hư vô thành hữu hình, vì Ngài là Đấng toàn năng chẳng sự gì là khó quá cho
Ngài.
Minh họa: Ở trong hoàn cảnh của
Ma-ri thì thật khó tin và khó chấp nhận được khi mà thiên sứ báo tin bà chưa có
chồng, bà chỉ là một trinh nữ nhưng bà sẽ sinh ra một người con. Người Con này
là Con Thánh được gọi là Con của Đức Chúa Trời chí cao. Sứ mạng của Con trai ấy
là sẽ cứu dân mình ra khỏi tội.
Ma-ri nói làm sao sự ấy xảy ra
được khi mà tôi chỉ là một trinh nữ chẳng hề nhận biết người nam nào? Và Thiên
sứ đã phán rằng: “ Bởi vì không việc chi Đức Chúa Trời chẳng làm được. 38 Ma-ri
thưa rằng: Tôi đây là tôi tớ Chúa; xin sự ấy xảy ra cho tôi như lời người truyền!”
Một sứ điệp, một việc làm mà chỉ
có Đức Chúa Trời mới thực hiện được mà thôi, Ngài đã làm từ không thành có, từ
vô hình trở thành hữu hình. Mặc dù đi ngược lại với suy nghĩ, lý trí của bà
nhưng Ma-ri đã tin lời Chúa phán qua câu: Xin sự ấy xảy ra cho tôi như lời người
truyền.
Dù cho khoa học hay các văn
minh tiến bộ đến mấy đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào tìm ra được lý do gì
mà một người trinh nữ lại có con, duy chỉ bởi quyền năng phép lạ của Chúa.
Người vô thần họ không thể nào
chấp nhận được việc một người không chồng nhưng lại có con, nhưng về phần Ma-ra
thì bà đã tin vào sứ điệp đó của thiên sứ, tin vào quyền năng của Đức Thánh
Linh. Quyền năng của Đức Thánh Linh cộng với đức tin của Ma-ri tạo lên phép lạ
kỳ diệu.
Chính Đức Chúa Trời đã vận hành
trong sự trống giỗng ấy, chính Đức Chúa Trời đã vận hành trong sự không có hình
dạng ấy, và cũng chính Đức Chúa Trời vận hành trong chỗ vô hình thành cái hữu
hình ấy.
Bài học: Điều đó dạy cho chúng
ta rằng: Chúa luôn luôn hiện diện trong mọi hoàn cảnh trong đời sống của chúng
ta mà còn khẳng định rằng: Chẳng sự gì của chúng ta có thể vượt khỏi sự tể trị
của Ngài được.
Thưa bạn!
Chẳng một người nào trong cuộc
đời bạn lớn hơn Chúa được, và cũng chẳng có một nan đề nào trong cuộc đời bạn
vượt qua được sự tể trị của Chúa. Ngài là Đấng vẫn đang hiện diện và cầm quyền
tể trị của Ngài trên mọi loài, muôn vật.
Chúa đang gởi cho chúng ta những
lời khích lệ trong nan đề của chúng ta, Chúa đang vực chúng ta nên khỏi sự đau
khổ, cô đơn, thất bại bằng cách chỉ cho chúng ta biết Ngài sẽ không bao giờ vắng
mặt trong cuộc đời chúng ta.
Và Ngài cũng đang tể trị trong
mọi hoàn cảnh của đời sống của chúng ta. Dù nan đề của chúng ta có lớn lao đến
mấy, dù nan đề của chúng ta có dối ren, hỗn độn, trống giỗng đến mấy thì Ngài vẫn
có quyền làm cho nó trật tự, và hài hòa.
Minh họa: Ngài đã phán phải có
mặt trời thì có mặt trời, Ngài phán nó lặn thì nó phải lặn, Ngài phán nước phải
phân rẽ đất khô thì liền có như vậy. Ngài đã phán phải có các cây cối, chim
trên trời, cá dưới biển thì mọi việc liền xảy ra, Ngài đã phán người teo tay được
lành thì ngay tức khắc nó được lành, Ngài là Đấng đã phán với cơn bão dữ dội
yên lặng thì nó yên lặng, chẳng sự gì là
khó quá cho Ngài, chẳng sự gì là không thể đối với Ngài.
Chúa Giê-xu đang sống và hiện
diện trong lòng chúng ta, Ngài là Đấng tham dự trong cuộc tạo dựng vũ trụ này
thì Ngài cũng luôn tham dự vào trong việc tạo dựng chúng ta thành một con người
mới. Đức Thánh Linh là Đấng vận hành trong chỗ hộn độn trở thành cái trật tự, tự
tối thành sáng thì Đức Thánh Linh cũng vận hành trong đời sống của chúng ta để
phân rẽ chúng ta ra khỏi thế gian mờ tối này.
Chúa Giê-xu đã phán với bảo tố
đang gầm thét rằng: Hãy im đi, lặng đi thì nó liền im lặng như tờ. Đấng làm chủ
bảo tố năm xưa Đấng ấy cũng làm chủ bão tố của đời bạn ngày hôm nay.
Đức Thánh Linh vẫn đang vận
hành khắp mọi nơi để thêm sức và ban quyền năng khiến cho con cái của Ngài vượt
qua được mọi núi đồi. Đức Thánh Linh đang dẫn dắt bạn băng qua những sa-mạc của
cuộc đời này. Ngài sẽ ban cho bạn nguồn sự sống thật, sự bình an thật, Ngài sẽ ấn
chứng bạn, ở cùng bạn, sống trong bạn, bảo lãnh, biện hộ cho bạn cho đến ngày cứu
chuộc.
Ha-lê-lu-gia, chúng ta chúc tụng
vua của chúng ta là Đức Chúa Trời, Đấng yêu thương, Đấng tốt lành, Đấng bồng ẵm,
Đấng quyền năng.
II. NGÀI ĐÃ PHÂN RẼ TỪ TỐI QUA
SÁNG ( câu 3-4)
“Đức Chúa Trời phán rằng: Phải
có sự sáng; thì có sự sáng. 4 Đức Chúa Trời thấy sáng là tốt lành, bèn phân
sáng ra cùng tối. 5 Đức Chúa Trời đặt tên sự sáng là ngày; sự tối là đêm. Vậy,
có buổi chiều và buổi mai; ấy là ngày thứ nhứt.”
Mấy câu Kinh Thánh này nói Chúa
dựng nên sự sáng, Ngài không làm nên sự tối. Bóng tối đã có sẵn nhưng ánh sáng
thì không có sẵn. Chỉ có sự sáng là tốt lành, Chúa không bảo sự tối là tốt
lành. Nhưng Ngài phán sự sáng là tốt lành thì nó rất tốt lành.
Thưa quý vị!
Chúa không chỉ làm nên sự sáng
mà chính Ngài là sự sáng, trong Ngài chẳng có tối tăm đâu.
Lời Chúa trong Phúc-âm Giăng 8:
21 Chúa Giê xu đã công bố: “ Đức Chúa Jêsus lại cất tiếng phán cùng chúng rằng:
Ta là sự sáng của thế gian; người nào theo ta, chẳng đi trong nơi tối tăm,
nhưng có ánh sáng của sự sống.”
Chẳng ai đã từng công bố như
Chúa Giê-xu đã công bố: Ngài phán Ta là sự sáng của thế gian.
Chúa Giê xu đến thế gian khi
Ngài thi hành chức vụ trên đất suốt hơn 33 năm, Ngài đi từ thành này qua thành
khác, Ngài chữa lành kẻ đau, làm sống kẻ chết, kẻ mù được thấy, kẻ mù được đi,
kẻ bị tà linh ức hiếp được giải phóng.
Ngài là sự sáng của thế gian và
Ngài làm những công việc sáng như vậy, Ngài đã gánh bao đau thương, tội lỗi của
cả nhân loại và bằng lòng chịu chết cách đau đớn nhục nhã cho cả nhân loại này
nhưng trong thời của Ngài cũng như nhiều người trong xã hội của chúng ta ngày
nay đã không tin Ngài thậm chí họ còn thù ghét Ngài.
Tại sao Ngài yêu thương mọi người,
Ngài thương xót mọi người, Ngài chữa lành mọi người, Ngài đưa dân bị xiềng xích
trong tội lỗi đến chỗ tự do và nhẹ gánh mà họ lại cười chê, coi thường và khinh
bỉ Ngài.
Và Chúa Giê-xu đã giải thích
trong Phúc âm Giăng 3:20 rằng “ Bởi vì phàm ai làm ác thì ghét sự sáng và không
đến cùng sự sáng,”
Họ không thuộc về sự sáng, cho
nên họ không đến cùng sự sáng và rồi họ ghét sự sáng nữa bởi vì họ còn ở trong
sự tối tăm. Nhưng chúng ta là những người theo Chúa thì chẳng còn đi trong nơi
tối tăm nữa, nhưng có ánh sáng chiếu rọi và chúng ta yêu mến sự sáng đến cùng sự
sáng.
Minh họa: Người không tin Chúa
Giê xu thì ghét Ngài, họ không yêu Ngài được, họ cũng không đến cùng Ngài được.
Bởi vì nếu đến với Ngài thì tội
lỗi của họ sẽ bày tỏ ra, và họ thích sống trong bóng tối hơn là sống trong ánh
sáng.
Cái người tội lỗi thì ghét người
thánh khiết, cái người sống trong xác thịt thì ghét những điều thuộc về Thánh
Linh.
Một người
Thánh Kinh nói rõ rằng: Chúng
ta là những người tin Chúa Giê-xu Christ, chúng ta được gọi là con cái của sự
sáng, còn thế gian những người không tin Chúa thì được Thánh Kinh gọi là con của
sự tối tăm.
Thế gian biểu tượng của sự tối
tăm, biểu tượng cho ban đêm
Người tin Chúa là người của sự
sáng, chúng ta biểu tượng cho ban ngày.
Vốn dĩ chúng ta cũng ở trong
bóng tối và là những người sống trong tối tăm, nhưng khi chúng ta tin nhận Chúa
Giê-xu trong đời sống của mình thì Phao lô nói trong thơ Cô-lô-se đó là: “ Ngài
đã giải thoát chúng ta khỏi quyền của sự tối tăm, làm cho chúng ta dời qua nước
của Con rất yêu dấu Ngài,” ( Cô-lô-se 1:13)
Theo sứ đồ Phao lô I
Tê-sa-lô-ni-ca 5:5; 8 “Anh em đều là con của sự sáng và con của ban ngày. Chúng
ta không phải thuộc về ban đêm, cũng không phải thuộc về sự mờ tối”
Ro 13:13 13 Hãy bước đi cách hẳn hoi như giữa ban ngày.
Chớ nộp mình vào sự quá độ và say sưa, buông tuồng và bậy bạ, rầy rà và ghen
ghét;
Gi 3:20 20 Bởi vì phàm ai làm ác thì ghét sự sáng và
không đến cùng sự sáng, e rằng công việc của mình phải trách móc chăng.
Mat 5:14 14 Các ngươi là sự sáng của thế gian;
Ngài đã phân rẽ sáng ra cùng tối