Đề tài: Khoe Mình Biết Chúa
Kinh Thánh: Giê-rê-mi 9:23-24
Câu gốc: I Cô-rinh-tô 1:31
Nhập đề:
Giê-rê-mi được gọi làm tiên tri trong
lúc tình hình chính trị và tôn giáo có nhiều xáo trộn và bất ổn. Giê-rê-mi đã
phục vụ suốt năm triều đại các vua lớn: Giô-si-a, Giê-hô-gia-kim, Sê-đê-kia, Giôacha, Giêhôakim.
Có thể nói cuộc đời của ông đượm chất
buồn sầu, đầy đau thương và tăm tối. Một đời sống như thế đã làm cho Vị Tiên
tri này xứng với danh hiệu “Con Người Sầu Khổ”.
Giê-rê-mi hầu việc Chúa với nhiều nước
mắt, ông khóc nhiều hơn những vị tiên tri khác, rất nhiều lần ông đã thốt lên
rằng: Mắt tôi tuôn nước mắt,
không thôi cũng không ngớt, hay Ôi ước gì đầu tôi là suối nước, mắt tôi là
nguồn lụy.
Phao lô và Giê-rê-mi có chung một tâm
điểm đó là: Hầu việc Chúa với nhiều nước mắt.
Có lẽ chính vì thế mà Đức Chúa Trời đã
tán dương ông cũng rất gần với một ý nghĩa khác của tên ông là: “Đức Chúa
Trời đáng tán dương”.
Đến đây Đức Chúa Trời đã dùng tiên tri
của Ngài kêu gọi vua và dân tộc của Ngài như một lời hiệu triệu rằng:
Kẻ khôn ngoan, đừng tự hào mình khôn
ngoan;
Kẻ hùng mạnh, đừng tự hào mình hùng
mạnh;
Kẻ giàu có, đừng tự hào mình giàu có
Đây là lời mà Giê-rê-mi đã đứng trước
đền thờ Giê-ru-sa-lem lộng lẫy và tráng lệ, ông đã đứng trước mặt vua lên án
vua đừng tự hào về những sự khôn ngoan, quân đội hùng mạnh và sự giàu có của
cung vua.
Nếu Vua và dân tộc nhận biết Đức Chúa
Trời tức là quay trở về với đường nối của Đức Chúa Trời thì sẽ được giải cứu
bằng không thì quân Ba-by-lôn tiến đến tấn công và đốt thành. Và lời này đã
được xảy ra đúng như lời tiên tri mà Giê-rê-mi đã nói.
Đây cũng là lời cảnh mà Chúa dành cho
mỗi chúng ta và Hội Thánh Ngài trong buổi sáng hôm nay.
Trước hết, Lời của Chúa phán với chúng
ta rằng:
I/. Đừng khoe về sự khôn ngoan của mình
Phao lô viết trong thơ Rô-ma 1 nói về
dân ngoại đạo là: “ hay mách, gièm chê, chẳng tin kính, xấc
xược, kiêu ngạo, khoe khoang, khôn khéo về sự làm dữ,
không vâng lời cha mẹ ” ( Rô-ma 1:30)
Dân ngoại đạo thường cho rằng đội đá vá
trời, một tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm. Đây là sự
kiêu ngạo và tự tôn.
Người khoe khoang trong sách Rô-ma là
người không nhận biết Đức Chúa Trời.
Thực ra chẳng phải những người ngoại hay
khoe khoang đâu mà ngày nay nhiều con dân và tôi tớ của Chúa cũng mắc cái bệnh
hay khoe khoang.
Người khoe khoang là người kiêu ngạo, tự
tôn, tự phụ và tự mãn. Thánh đồ Phao lô đã viết cho người Ga-la-ti hay kiêu
ngạo khoe mình như sau:
Kìa anh em lấy những lời kiêu ngạo mà
khoe mình! Phàm khoe khoang như vậy là xấu. ( Gia
4:16 )
Có một Hội Thánh kia khi thành lập Hội
Thánh và ban chấp hành thuê mướn một Mục sư về chăn bầy. bốn người họ tranh
nhau để đưa ra sự chọn lựa của mình về sự chọn lựa Mục sư chăn bầy tương
lai.
Ông thứ nhất thì bảo: Phải chọn một Mục
sư phải tốt nghiệp một trường danh tiếng tức là một Mục sư phải có bằng cấp cao
nhất.
Một chấp sự khác thì nói: Ông ấy không
chỉ có bằng cấp cao nhưng phải biết tất cả mọi thứ và làm được mọi việc.
Người thứ ba nói: tôi có quen một ông
Mục sư rất có ơn nhưng cái khó là làm sao mời được ông ấy về đây để quản nhiệm.
Thì người thứ tư nói: Chỉ cần trả cho
ông nhiều tiền là được ngay, người khác lên tiếng phải chọn lấy một Mục sư lớn
tuổi. Vì người trẻ thiếu kinh nghiệm và hay dạy đời.
Cuối cuộc họp họ cùng nhau đưa ra
các yêu cầu như sau:
1/. Chọn một Mục sư phải có bằng cấp
cao.
2/. Phải biết hết mọi sự và làm được mọi
điều
3/. Phải chọn người hầu việc Chúa lớn
tuổi vì người trẻ hay dạy đời.
4/. Để mướn được người như thế chỉ cần:
Trả tiền nhiều.
Thưa Hội Thánh, đây là sự chọn lựa đáng
buồn của ban điều hành trong Hội Thánh, hay là ban chấp sự của một Hội Thánh.
Họ chỉ chọn những tiêu chuẩn mà họ nhìn thấy bằng mắt, họ chọn lựa người hầu
việc Chúa qua cái nhìn bề ngoài, họ chỉ chọn người hầu việc Đức Chúa Trời dựa
trên sự khôn ngoan của họ mà thôi.
Mà họ không hề hỏi rằng: ông ấy là ai?
Ông ấy có thực sự biết và có được Đức Chúa Trời kêu gọi hay không? Hay ông ấy
có những phẩm chất của một tôi tớ Chúa không?
Thưa quý vị!
Chúng ta thà chọn một người kính sợ Chúa
để đi theo hơn là chọn một người có tài năng, bằng cấp mà không kính sợ Chúa.
Vì Lời Chúa sự Kính sợ Chúa là khởi đầu của sự khôn ngoan.
Chúng ta thà chọn đi theo người có phẩm
chất của Chúa hơn là chọn người làm được nhiều việc.
Chúng ta thà chọn người lãnh đạo có sự
kêu gọi hơn là chỉ có tiền, và địa vị hay bằng cấp mà thôi.
Và chúng ta thà chọn người biết nương
dựa Chúa hơn là chọn người chỉ biết làm theo sức riêng của mình.
Nếu người hầu việc Chúa theo sự đòi hỏi
của họ là phải biết hết tất cả, làm được mọi điều thì chỉ có thể tìm thấy ở nơi
Đức Chúa Trời chứ không bao giờ có thể tìm thấy nơi con người trần thế này.
Hội Thánh ơi, Hội Thánh đừng dựa vào sự
khôn ngoan của loài người đừng dựa vào tiêu chuẩn của loài người mà chọn và áp
dụng vào trong công việc của Đức Chúa Trời, là công việc thuộc linh, công việc
thiêng liêng.
Vì chỉ có người thiêng liêng mới hiểu
được những sự thiêng liêng mà thôi. Chọn một người lãnh đạo tài ba ngoài đời mà
vào lãnh đạo Hội Thánh thì hỏng hết mọi sự. Vì người lãnh đạo đời này không
hiểu được những sự thuộc linh.
Hội Thánh tại Cô-rinh-tô có ý lập đức tin trên sự khôn ngoan của
loài người, Và cậy sự khôn ngoan của người đời để chọn và lập người lãnh đạo
cho nên Phao lô cảnh cáo họ như sau: “ anh em chớ lập đức tin mình trên sự khôn ngoan loài người, bèn là trên quyền phép Đức
Chúa Trời.” ( ICo 2:5)
Phao lô cũng tuyên bố khi ông rao giảng Phúc Âm của Chúa Cứu Thế
không cậy sự khôn ngoan đời này bèn là sự tỏ ra bởi quyền phép của Chúa Thánh
Linh.
“ Hỡi Anh em, về phần
tôi, khi tôi đến cùng anh em, chẳng dùng lời cao xa hay là khôn sáng mà rao
giảng cho anh em biết chứng cớ của Đức Chúa Trời. 2 Vì tôi đã đoán định rằng ở giữa anh em, tôi
chẳng biết sự gì khác ngoài Đức Chúa Jêsus Christ, và Đức Chúa Jêsus Christ bị
đóng đinh trên cây thập tự.” (1 Cô-rinh-tô
2:1-2)
Phao lô giảng Phúc Âm ông không khoe về
những thành tích của mình, đáng lẽ Phao lô có quyền hãnh diện và khoe mình vì
mình là con của gia đình gia giáo: Sinh trưởng trong một gia đình đạo đức hẳn
hoi. Ông là một người mang dòng họ máu chất của dân tộc Do Thái, một gia đình
khá giả, thượng lưu, một gia đình có tư cách, có địa vị, có tiền bạc, và là một
gia đình nuôi dạy con theo luật pháp điển hình là lúc 8 ngày đem con vào đền
thờ làm nghi thức theo đạo giáo.
Về học vấn: Phao lô là một thanh niên
tài giỏi, vượt bực, ông có tới ba bốn bằng tiến sĩ, rất giỏi, rất xuất sắc, một
người đi học trường tư với thầy dạy nổi tiếng nhất thời bấy giờ. Và ông là một
sinh viên ưu tú. Ông là một diễn giả hùng hồn, ông là một triết gia, ông là một
nhà hùng biện, là một giáo sư có một không hai. Đang khi còn rất trẻ ông là
thuộc viên của tòa công luận của nước Do Thái. Một trong 70 người nỗi lạc nhất
trên toàn quốc đứng trong chính quyền cai trị dân. Một người đức hạnh: ông nói: tôi giữ luật pháp không chỗ trách
được, không chỗ chê, không chỗ thất bại.
Một loạt về những danh sách thành công và đầy sự hiển hách của
Phao lô nhưng ông chẳng màng đến trái lại ông nói: “ Tôi cũng coi hết thảy mọi sự như là sự lỗ, vì sự nhận biết Đức Chúa Jêsus
Christ là quí hơn hết, Ngài là Chúa tôi, và tôi vì Ngài mà liều bỏ mọi điều lợi
đó. Thật, tôi xem những điều đó như rơm rác, hầu cho được Đấng Christ.”
(Phi 3:8)
Nếu mà khoe mình, thì Phao lô hãnh diện,
tự hào về bằng cấp học vấn, địa vị và tiền bạc. Nhưng Phao lô không khoe về
những điều đó mà ông tuyên bố rằng: Ga
6:14 “Còn như tôi, tôi hẳn chẳng khoe mình, trừ ra khoe về thập tự giá của Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta”
Đối với Phao lô Đấng Christ chính là mão
trụ của sự cứu rỗi chứ không phải là tri thức hay khôn ngoan. Và cái chết hy
sinh của Chúa là cái chết để gánh thế chết thay và đó là công lao cứu chuộc của
Chúa Cứu Thế chứ không phải là do Phao lô hay Phao lô đã chết thay cho họ. Phao
lô không cứu được họ mà chỉ có Chúa Cứu Thế mà thôi. Cho nên Phao lô nói: “Chúng tôi
chẳng lại phô mình cùng anh em” ( IICo 5:12 )
Câu chuyện: một người bạn đi học thần
học 4 năm về:
Cái vấn đề không phải là cái đầu chúng
ta biết Chúa là bao nhiêu, có gì? Nhưng là tấm lòng của chúng ta có biết Chúa
và có Chúa không?
ICo
8:1 Song sự hay biết sanh kiêu căng.
Trong
Thánh Kinh Cựu Ước Đức Chúa Trời đã tự hào về tôi tớ của Ngài là Môi se, Ngài
khẳng định rằng: “ Vả, Môi-se
là người rất khiêm hòa hơn mọi người trên thế gian.” Dan 12:3
Bối
cảnh câu Kinh Thánh này là sự nổi lên chống đối người lãnh đạo của Mi-ri-am.
Chính Đức Chúa Trời đã khẳng định và bênh vực tôi tớ của Ngài là Môi se.
Là người hầu việc Chúa và con dân Chúa
chúng ta cần giảng và nghe những bài giảng chúng ta không thích nữa. Có thể
người giảng thiếu kém ơn của Chúa nhưng chúng ta cứ khiêm nhường lắng nghe với
thái độ tiếp nhận Lời Chúa thì tôi tin rằng: Chúng ta sẽ nhận được bài học cho
chính mình chúng ta.
Phao lô khẳng định cho người Cô-rinh-tô
rằng sự khôn ngoan không cứu được họ mà chỉ bởi thập tự giá của Đấng Christ mà
thôi. Phao lô tuyên bố: “ Vả, đương khi người Giu-đa đòi phép lạ,
người Gờ-réc tìm sự khôn ngoan, 23 thì chúng ta giảng Đấng Christ
bị đóng đinh trên cây thập tự, là sự người Giu-đa lấy làm gương xấu, dân ngoại
cho là rồ dại; 24 song le, về những người được
gọi, bất luận người Giu-đa hay người Gờ-réc, thì Đấng Christ là quyền phép của
Đức Chúa Trời và sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời. 25 Bởi vì sự rồ dại của Đức Chúa
Trời là khôn sáng hơn người ta, và sự yếu đuối của Đức Chúa Trời là mạnh hơn
người ta.” ICo 1:22
Môt lần nữa Lời Chúa phán với chúng ta
rằng: Kẻ khôn ngoan, đừng tự
hào mình khôn ngoan;
Điều thứ hai mà Lời Chúa phán với chúng
ta không được khoe đó là:
II/. Đừng khoe về sức mạnh của
mình
Chúng ta nhớ Lời Chúa được rao truyền
cho Vua và dân sự trong lúc đang quân hùng tướng mạnh. Có thể vua và dân tộc
tin cậy vào binh lính, xe ngựa, và các tướng lĩnh hơn là tin cậy nơi Đức Chúa
Trời hằng sống. Họ bỏ không nhờ cậy Ngài mà đi nhờ cậy vua và quân lính của
Ai-cập. Khi quân Ba-by-lôn tiến đến tấn công. Người Ai-cập không giúp họ, điều
họ trông cậy khiến họ thất vọng và thất bại nặng nề.
Tác giả của Thi-thiên số 33 đã thốt nên
rằng:
Chẳng có vua nào vì binh đông mà được
cứu,
Người mạnh dạn cũng không bởi sức lực lớn lao mà được giải thoát.
17 Nhờ ngựa cho được cứu, ấy là vô ích,
Nó chẳng bởi sức mạnh lớn của nó mà giải cứu được ai.
18 Kìa, mắt của Đức Giê-hô-va đoái xem người kính sợ Ngài,
Cố đến người trông cậy sự nhân từ Ngài,
19 Đặng cứu linh hồn họ khỏi sự chết,
Và bảo tồn mạng sống họ trong cơn đói kém.
Người mạnh dạn cũng không bởi sức lực lớn lao mà được giải thoát.
17 Nhờ ngựa cho được cứu, ấy là vô ích,
Nó chẳng bởi sức mạnh lớn của nó mà giải cứu được ai.
18 Kìa, mắt của Đức Giê-hô-va đoái xem người kính sợ Ngài,
Cố đến người trông cậy sự nhân từ Ngài,
19 Đặng cứu linh hồn họ khỏi sự chết,
Và bảo tồn mạng sống họ trong cơn đói kém.
Lời Chúa đã khẳng thẩm định cho chúng ta về bài học cho cuộc
sống này, không phải nhờ vua hay binh đông mà được cứu, cũng chẳng được giải
thoát là bởi sức mạnh của bản thân đâu. Nhưng chúng ta được cứu và giải thoát
là bởi chúng ta để lòng tin cậy nơi Đức Chúa Trời.
Tiên tri Giê-ri-mi cũng lên tiếng: Đức Giê-hô-va phán như vầy: Đáng rủa
thay là kẻ nhờ cậy loài người, lấy loài xác thịt làm cánh tay, lòng lìa khỏi
Đức Giê-hô-va. 6 Nó
sẽ như thạch thảo trong sa mạc, không thấy phước đến, nhưng ở trong nơi đồng
vắng khô khan, trên đất mặn không dân ở. 7 Đáng
chúc phước thay là kẻ nhờ cậy Đức Giê-hô-va, và lấy Đức Giê-hô-va làm sự trông
cậy mình. 8 Nó
cũng như cây trồng nơi bờ suối, đâm rễ theo dòng nước chảy; ngộ khi trời nắng,
chẳng hề sợ hãi, mà lá cứ xanh tươi. Gặp năm hạn hán cũng chẳng lo gì, mà cứ ra
trái không dứt..(Gie 17:5-7)
Lời Chúa Phán: Kẻ hùng mạnh, đừng tự hào mình hùng
mạnh;
Có nhiều khi chúng ta cũng khoe về sức
mạnh của mình nữa.
Chúng ta cũng thường đánh giá thành công
dựa trên các con số. Khi truyền giảng giáng sinh, chúng ta thường hỏi, có bao
nhiều người đã tin Chúa. Và chúng ta rất mãn nguyện tự hào rằng: Có 30 chục, 60
chục và 100. Nhưng giáng sinh qua đi rồi thì cũng chẳng có một bóng người nào
mới tin còn đỗ lại trong Hội Thánh. Chúng ta tốn kém nhiều tiền của cuối cùng
cũng chỉ gặt được một mùa giáng sinh vui nhưng không hề kết quả. Đây không phải
là điều chúng ta tự hào và khoe đâu, nhưng đó phải là điều đau buồn nữa.
Chúng ta có thể đang hãnh diện, và tự
hào mãn nguyện rằng: Hội Thánh chúng ta đông, và coi thường những Hội Thánh ít
người.
Nhưng nhìn vào lịch sử của Kinh Thánh và
lịch sử của nhân loại chúng ta thấy: đông hay nhiều chưa chắc đã mạnh hay đã có
thực.
Tôi đã nhìn thấy những cây cổ thụ là
những người được cho và xem như là đứng đầu hay giáo hoàng của giáo hội. Tự hào
giáo hội của mình có con số tín hữu đông nhất nước, và có dàn nhân sự đông hơn
hết thảy.
Nhưng thực chất có tiếng là sống nhưng
kỳ thực lại là chết, có tiếng là đông nhưng đó không phải là những con người
Đức Chúa Trời lựa chọn.
Có những lúc con người hiệp lại giống
như tháp Ba-bên để tỏ ra cái sự oai vệ và sức mạnh của mình. Nhưng chỉ một biến
cố nhỏ Đức Chúa Trời đem đến họ tan tác, và thất bại hoàn toàn.
Có nhiều cây cổ thụ của Cơ Đốc giáo mỗi
năm ngã gục, và dàn nhân sự tan tác, người người đều nói: tôi về để đi đánh cá,
người khác cũng nói như vậy.
Khi họ được trả tiền, thì xông pha trận
mạc nhưng khi tiền hết thì họ nãn lòng bỏ cuộc.
Chúng ta lần trước đã học bài học về tài
lãnh đạo của Môi se khi chiến thắng dân A-ma-léc.
Giô-suê đã được mệnh lệnh là: hãy đi
chọn lấy những tráng sĩ, những người có lòng can đảm, chịu khổ và Phao lô cũng
nói với Ti-mô-thê rằng: Con là lính giỏi của Đức Chúa Trời.
Chúng ta cần phải là những chiến sĩ dũng
cảm, gan dạ của Đức Chúa Trời chứ không phải chỉ theo Chúa như đoàn dân đông
thời của Chúa Giê xu. Theo Chúa chỉ để được ăn bánh mỗi ngày. Đến khi Ngài gặp
hoạn nạn, bắt bớ họ liền bỏ Chúa và hô hào đóng đinh Chúa.
Chúng ta còn nhớ tướng sĩ Ghê-đê-ôn đã
đánh thắng dân Ma-đi-an chỉ bởi số ít người là: 300 tướng sĩ. Đây là những
tướng sĩ luôn biết chiến đấu và biết cảnh giác trong mọi tình huống với kẻ thù.
Khi nhìn lại những người đồng thời với tôi, bây giờ họ đã sa ngã
và trở về với thế gian này rồi. Mỗi khi tôi nhớ và nghĩ về những điều đó tôi
lại khóc mà cảm ơn Chúa không thôi vì Ngài đã thương xót tôi, giữ tôi để cho
tôi hôm nay còn đứng được ở đây.
Phao lô nói: “ Vậy
thì, ai tưởng mình đứng, hãy giữ kẻo ngã.” ( ICo
10:12 )
Anh chị em ơi, đời sống chúng ta vốn là yếu đuối lắm, chính vì
thế mà chúng ta phải không ngừng chạy đến với Chúa để nương dựa nơi Ngài. Mạnh
mẽ như Phi-e-rơ mà cũng còn chối Chúa tới ba lần huống chi chúng ta là ai? Chỉ
là loài có hơi thở trong lỗ mũi mà thôi.
Cho nên: Kẻ hùng mạnh, đừng tự hào mình hùng mạnh;
III/. Đừng khoe về sự giàu có của mình
Lời kêu gọi thứ ba mà chúng ta không
được khoe đó là: khoe về sự giàu có của mình.
Giê-ru-sa-lem lúc bấy giờ có vẻ như đang
cường thịnh.
Ngày nay, có rất nhiều giáo phái dạy về
Phúc Âm Thịnh Vượng, họ dạy rằng tin Chúa thì phải giàu có, phải sống sung
sướng, tin Chúa không bao giờ còn phải bị bệnh tật hay những tai nạn nữa. Đây
chính là Phúc Âm đi ngược lại Phúc Âm của Chúa Giê xu.
Vì Lời Chúa cho chúng ta biết rằng: “Các ngươi chớ chứa của cải ở dưới
đất, là nơi có sâu mối, ten rét làm hư, và kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy;
nhưng phải chứa của cải ở trên trời, là nơi chẳng có sâu mối, ten rét làm hư,
cũng chẳng có kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy. Vì chưng của cải ngươi ở
đâu, thì lòng ngươi cũng ở đó.” (Ma-thi-ơ
6:19-21)
Chúa Giê xu cũng cảnh báo chúng ta trong Phúc Âm Giăng 16: 33
rằng: Các ngươi sẽ có sự hoạn nạn trong thế gian, nhưng hãy
cứ vững lòng, ta đã thắng thế gian rồi!
Nhiều Hội Thánh ngày nay thường tự hào,
hãnh diện về Hội Thánh có nhiều phương tiện như Đàn, như máy quay, hay khoe Hội
Thánh dâng hiến nhiều, khoe về tín đồ đông.
Có nhiều người hầu việc Chúa khoe mình
có I Pát, Ipost, hay xe máy phân khối lớn, khoe nhà cao, có cái này cái kia.
Lời Chúa cũng chép trong thơ Giăng thứ nhất cảnh báo chúng ta
như sau: “Chớ yêu thế gian,
cũng đừng yêu các vật ở thế gian nữa; nếu ai yêu thế gian, thì sự kính mến Đức
Chúa Cha chẳng ở trong người ấy. Vì mọi sự trong thế gian, như sự mê tham của
xác thịt, sự mê tham của mắt, và sự kiêu ngạo của đời, đều chẳng từ Cha mà đến,
nhưng từ thế gian mà ra. Vả thế gian với sự tham dục nó đều qua đi, song
ai làm theo ý muốn Đức Chúa Trời thì còn lại đời đời.” (I Giăng 2:15-17).
Chúng ta còn nhớ câu chuyện sứ đồ Phi-e-rơ lên đền thờ cầu
nguyện, ngày nay Hội Thánh có thể tự hào và hãnh diện về những phương tiện vật
chất đầy đủ nhưng càng ngày Hội Thánh đánh mất đi năng quyền của Đức Chúa Trời
trong Hội Thánh.
Phi-e-rơ không có tiền nhưng có quyền năng. Còn chúng ta có tiền
nhưng chẳng có quyền năng gì cả.
IV/. Hãy Khoe Về Mình Biết Đức Chúa Trời
Biết Chúa là cái biết cao nhất, và đây là cái biết quan trọng
nhất, cần thiết nhất, cấp bách nhất.
Chính vì thế mà Thánh Kinh mời gọi chúng ta: IIPhi 3:18 18 Hãy tấn tới trong ân điển và
trong sự thông biết Chúa và Cứu Chúa chúng ta là Đức Chúa Jêsus
Christ.
chúng ta biết về tôn giáo Tin lành nhưng rất có thể lại
không biết Chúa là ai.
Người công giáo tự hào tin Chúa mấy đời, gọi là đạo dòng nhưng
thực chất chẳng biết Chúa là ai. Chúa cũng thờ, ma ri cũng thờ, thờ luôn cả 12
vị sứ đồ, rồi lại thờ luôn cả ông bà tổ tiên nữa. Vừa bàn thờ của Chúa và dưới
là bàn thờ của ông bà.
Đây thực sự là người không biết Chúa, chỉ sinh hoạt và tham gia
tôn giáo, chỉ đi nhà thờ thôi chưa đủ, chỉ dâng hiến thôi chưa đủ, mà cái trên
hết mọi sự là: Phải biết Chúa và có Chúa.
Biết Chúa không phải chỉ là cái biết trên tâm trí, cũng không
phải chỉ biết về giáo lý, hay là biết các lễ nghi.
Mà Biết Chúa là: Mối thông công mật thiết giống như cành nho với
cây nho vậy, biết Chúa là Cha ở trong con, con ở trong Cha.
Biết Chúa là phải như Sứ đồ Giăng đã nói: IGi 1:1 1 Điều
có từ trước hết, là điều chúng tôi đã nghe, điều mắt chúng tôi đã thấy, điều
chúng tôi đã ngắm và tay chúng tôi đã rờ, về
Lời sự sống;
Đây chính là toàn bộ kinh nghiệm biết Chúa.
Người Pha-ri-si khoe với Chúa Giê xu rằng: mình là con cháu của
Áp-ra-ham. Áp ra-ham là tổ phụ của dân Do Thái. Và họ cho rằng: họ thừa hưởng
đức tin tông truyền từ Áp-ra-ham nhưng kỳ thực họ không phải như thế.
Nhiều người CG nói họ biết Chúa, có Chúa nhưng thực chất chẳng
biết Chúa là ai, họ tin Chúa theo kiểu cha truyền con lối.
Có hai người lên đền thờ: một người tự hào về một tuần kiêng ăn
hai lần, dâng 1/10 về bạc hà.
Lu 18:12 Tôi kiêng ăn một tuần lễ hai lần, và nộp một
phần mười về mọi món lợi của tôi. 13 Người thâu thuế đứng xa xa,
không dám ngước mắt lên trời, đấm ngực mà rằng: Lạy Đức Chúa Trời, xin thương
xót lấy tôi, vì tôi là kẻ có tội! 14 Ta nói cùng các ngươi, người
nầy trở về nhà mình, được xưng công bình hơn người kia; vì ai tự nhắc mình lên
sẽ phải hạ xuống, ai tự hạ mình xuống sẽ được nhắc lên.
Hai con trai của thầy tế lễ Hê-li giữ chức vụ thầy tế lễ, mặc áo
thầy tế lễ nhưng chẳng biết Chúa và chẳng có Chúa gì hết.
Es
1:3 3 Bò biết chủ mình, lừa biết máng của chủ; song Y-sơ-ra-ên chẳng
hiểu biết, dân ta chẳng suy nghĩ.
Người sắc tộc được Chúa làm cho nhiều phép lạ hơn hết, nhiều sự
chữa lành đã xảy ra khi họ cầu nguyện đặt tay, tà linh, các thầy mo bị tẩy
chay. Thực ra họ không biết Chúa nhiều bằng trí óc, vì học thức của họ rất giới
hạn. Nhưng quyền năng xảy ra bởi cớ lòng tin đơn sơ của họ nơi Chúa.
Con người thường hay tự hào và khoe
khoang, khoe về sự khôn ngoan, tự hào về sức mạnh, khoe về sự giàu có.
Nhưng tất cả những điều đó rồi cũng sẽ
qua đi, những điều đó không cứu được chúng ta, những điều đó không bảo lãnh
được cứu chúng ta.
Ai nhận biết Đức Chúa Jêsus Christ thì
giữ các điều răn Ngài
3 Nầy tại sao chúng ta biết mình đã biết Ngài, ấy là tại chúng ta giữ các điều răn của Ngài. 4 Kẻ nào nói: Ta biết Ngài, mà không giữ điều răn Ngài, là người nói dối, lẽ thật quyết không ở trong người. 5 Nhưng ai giữ lời phán Ngài, thì lòng kính mến Đức Chúa Trời thật là trọn vẹn trong người ấy. Bởi đó, chúng ta biết mình ở trong Ngài. 6Ai nói mình ở trong Ngài, thì cũng phải làm theo như chính Ngài đã làm. 1 Giăng 2:3-6