Đầu thế kỷ XX này, tại Luân Đôn,
có một gia đình công nhân vừa nghèo khó lại vừa đông con : cả thảy 13 đứa ! Bố
của chúng phải đi làm việc suốt ngày ở xí nghiệp. Bà mẹ ở nhà làm nghề phụ và
lo việc nội trợ. Dù đầu tắt mặt tối, bận bịu suốt ngày suốt đêm, nhưng bà
Vaughan vẫn vui vẻ thay mặt chồng dạy dỗ con cái học giáo lý, tập luyện chúng
có tinh thần đạo đức, khuyên chúng chịu khó học tập, lao động, và đặc biệt trưa
nào rửa chén bát xong bà Vaughan cũng đến nhà thờ chầu Chúa một giờ.
Láng giềng ai cũng lấy làm lạ và
hỏi bà: "Một bầy con 13 đứa, bận rộn sáng tối, mà sao trưa nào chị cũng đi
chầu Thánh Thể ?" Bà tươi cười bảo : "Thấy một bầy con lúc nhúc, ăn
bữa mai chạy gạo bữa hôm, tôi lo lắm. Hơn thế chúng còn đến trước trường học,
theo bạn bè rủ rê đi chơi hoặc ra phố phường xa hoa, do đó nhiều nguy hiểm, tôi
càng thao thức hơn. Thành thử mỗi ngày dầu bận việc đến đâu, tôi cũng bỏ ra một
giờ để chầu Chúa, sốt sắng xin Người ban ơn cho vợ chồng tôi nuôi nấng các cháu
hằng ngày dùng đủ và dạy dỗ chúng nên người đạo đức".