Gia Dinh Gieo Giong

Ápraham - ANH HÙNG ĐỨC TIN KHÔNG SỢ HÃI?

 
Ápraham - ANH HÙNG ĐỨC TIN KHÔNG SỢ HÃI? 
Sáng thế ký 13 - 15
Mục sư Hồ Xuân Phước
     Ngày 27 tháng 6, 1976 lực lượng vũ trang giải phóng Palestine cướp chuyến bay của Hàng Không Pháp, với phi hành đoàn 12 người và 101 hành khách. Mặc dù giữ bí mật về nơi đến, người ta khám phá chuyến bay đã đến phi trường Entebbe, Uganda, của tổng thống Idi Amin.
     Trong khi nhóm vũ trang Palestine làm chủ tình hình bảy ngày liên tục – cách đó 2500 dặm, từ Tel Aviv, ba chiếc máy bay vận tải C-130 Hercules âm thầm vận chuyển biệt kích cảm tử Do thái.
     Không đầy 60 phút, trong bóng tối của đêm đen, cảm tử quân Do thái tràn ngập Entebbe, càn quét đám vũ trang cướp máy bay, và giải cứu 110 người trong số 113 con tin. Ngày hôm sau, 4 tháng 7, thủ tướng Do thái Yitzhak Rabin vẻ vang tuyên bố sứ mạng hoàn tất và “sẽ đi vào huyền thoại.”
     Thật vậy, sứ mạng giải phóng chuyến bay Hàng Không Pháp đã đi vào lịch sử Do thái oai hùng. Quyết tâm giải phóng và khả năng hành động chớp nhoáng, hiệu quả của người Do thái không có gì mới lạ. Hàng ngàn năm trước, ông tổ Áp-ra-ham của họ đã khai nguyên lịch sử hành quân chớp nhoáng oai hùng, khi ông giải phóng cháu mình.
       Nghe tin Lót bị bắt, Áp-ra-ham triệu tập đoàn gia nhân đã được huấn luyện thuần thục, gồm 318 người, đuổi theo quân thù. Ðể lều trại, bầy súc vật và gia đình lại sau lưng, Áp-ra-ham chuyển quân chớp nhoáng, vượt 120 dặm. Tấn công vào ban đêm, ông đánh bại địch quân, đoạt lại tất cả tài vật và đem Lót trở về – với phụ nữ và trẻ con đầy đủ.
     Vì Lót chỉ biết lo cho hũ gạo của mình, đâu đếm xỉa gì đến Bác, Áp-ra-ham có thể thụ động ngồi yên, phải không? Thưa không, con người tha thứ, bao dung của Áp-ra-ham khác hẳn. Thay vì bỏ mặc Lót, Áp-ra-ham chọn đem thân hy sinh để cứu vớt cháu và gia đình.
 
     Quân tử Áp-ra-ham can đảm, đại lượng – giống Chúa Cứu Thế Giê-xu quá!Chúa Giê-xu không thụ động ngồi yên, đợi chờ con người hồi tâm, đổi mới xứng đáng rồi Chúa mới hành động! Con Trời bằng lòng từ bỏ thiên đàng vinh quang ngời sáng đó, tìm cứu những người không xứng đáng được yêu thương, tha thứ – như tôi, như Anh, Chị!
 
     May rủi của chiến trận có thể kết thúc với Áp-ra-ham đui mắt, cụt chân, mất tay, bị bắt sống, hay tử thương. Tại sao Áp-ra-ham bằng lòng trả giá lớn lao, liều lĩnh như thế?
 
     Áp-ra-ham thương yêu Lót – như Chúa yêu thương Anh, Chị và tôi. Ông cứu được cả gia đình cháu và giải phóng Sô-đôm. Trong mấy ngày ngắn ngủi Áp-ra-ham trở thành anh hùng. Ðánh bại quân đội của bốn vua, Áp-ra-ham chiến thắng vẻ vang nhưng tự gây thêm oán thù, hiểm nguy cho chính mình bội phần hơn.
 
     Áp-ra-ham đã từng can đảm tiến bước. Ông đáp ứng tiếng Chúa gọi, rời bỏ quê hương ra đi vào miền đất hứa xa lạ. Ông đã nhường phần đất tốt màu mỡ cho đứa cháu vô ơn. Ông đã chọn tránh xa Sô-đôm, kinh đô ánh sáng tội lỗi, cám dỗ.
 
     Sau những quyết định dứt khoát và hành động can đảm đó, Áp-ra-ham đối diện với quân đội của bốn vua mình vừa đánh bại. Mây đen của cuộc trần thế phũ phàng đột kích Áp-ra-ham trong giây phút mệt mỏi không ngờ. Áp-ra-ham hồi hộp, sợ hãi.
 
     Lo âu, sợ hãi sau chiến thắng vinh quang không phải là một kinh nghiệm xa lạ. Ê-li sau khi đắc thắng 450 thầy tế lễ Ba-anh một cách lừng lẫy đã suy sụp tinh thần, sợ chết, bỏ chạy khi nghe lời hăm dọa của một người nữ (1 Các Vua 18; 19:3).
 
     Áp-ra-ham rúng động phương diện nào – thể chất, tình cảm, tinh thần, tâm linh? Tôi không rõ nhưng Chúa biết rõ tâm trạng Áp-ra-ham. Vì thế Chúa phán, “Áp-ram, con đừng sợ! Ta sẽ là cái khiên bảo vệ con. Phần thưởng cho con rất lớn” (15:1). Tạ ơn Chúa!
 
     Áp-ra-ham sợ gì? Ngoài việc sợ bị tấn công, phục kích bất ngờ, sợ chết, có lẽ Áp-ra-ham sợ nghèo đói. Sau cuộc chiến lớn, tốn kém nhiều – không ôm giữ lấy chiến lợi phẩm cho mình, ông lại từ chối phần thưởng rất trọng hậu của vua Sô-đôm (14:21-23). Áp-ra-ham còn sợ chết mà không có con nối dõi – một sỉ nhục đau thương khủng khiếp cho bất cứ ai thời bấy giờ.
 
     Áp-ra-ham và Sa-ra đã quá già. Nhìn quanh, Áp-ra-ham thấy đầy tớ mình đều có con cháu quây quần đông đúc, đầm ấm, hạnh phúc. Ông tự hỏi – ta đây nổi danh, uy tín, giàu có, quyền thế để làm gì – khi không con, không cháu, để bồng ẵm, hôn hít, chuyện trò? Bánh trái để ai ăn? Vàng bạc để ai hưởng?
 
     Biết ông sợ, nên “Chúa đem Áp-ram ra sân và bảo: ‘Con hãy nhìn lên bầu trời và thử đếm sao đi, nếu con đếm được!” (15:5). Không dừng tại đó, Chúa nói thêm, “Dòng dõi con sẽ đông như thế!” Ðông như thế” là bao nhiêu? Nhiều như sao trên trời – không thể đếm hết được!
 
     Tạ ơn Chúa! Áp-ra-ham không còn phải nghi ngờ, sợ hãi trong yên lặng, cô đơn nữa – vì Chúa biết hết. Có khi chúng ta tưởng anh hùng đức tin không sợ hãi? Áp-ra-ham sợ! Anh, Chị và tôi cũng có những giây phút sợ hãi chứ! Vấn đề là Anh, Chị và tôi để sợ hãi chế ngự đời sống mình hay chúng ta bám sát Chúa và lắng nghe tiếng Ngài?
 
     Sau trận chiến, quân thù của Áp-ra-ham bây giờ tràn lan từ sông Ơ-phơ-rát đến sông Nile – đông như kiến, đe họa, hãi hùng. Chúa nói, Áp-ra-ham, con ơi, Ta sẽ là cái khiên bảo vệ con! Tạ ơn Chúa!
 
     Còn tốn kém, hư hại, hao hụt sau trận chiến và không nhận chiến lợi phẩm từ vua Sô-đôm? Chúa ôn tôn bảo, “Áp-ra-ham, con ơi, phần thưởng Ta cho con rất lớn!” Tiếng Chúa nói ôn tồn, nhỏ nhẹ lắm nhưng phần thưởng Chúa ban cho chúng ta lớn lao, đầy ắp, phước hạnh.
 
     Áp-ra-ham bước đi với Chúa và lắng nghe tiếng Ngài. Chúa bảo Áp-ra-ham nhìn lên. Ông nhìn lên. Chúa bảo Áp-ra-ham thử đếm sao trời. Ông đếm thử nhưng bỏ cuộc liền. Ông dứt khoát từ bỏ nỗ lực riêng và chọn đi với Chúa. Áp-ra-ham tin cậy, tín thác đời sống mình, tương lai mình – hoàn toàn nơi Chúa quyền năng, thành tín.
 
     “Áp-ra-ham tin Chúa, nên Ngài kể cho người là công chính” (15:6). Tạ ơn Chúa! Chữ “tin” trong tiếng Hy-bá-lai đến cùng một chữ gốc với từ “Amen.” Chúng ta có thể hiểu rằng, Áp-ra-ham nói “Amen” khi Chúa bảo, “Áp-ram, con đừng sợ!” 
 
     Chúa nói, “Ta sẽ là cái khiên bảo vệ con!” Áp-ra-ham đáp: “Amen!” Chúa nói, “Phần thưởng cho con rất lớn!” Áp-ra-ham đáp: “Amen! Xin ý Chúa được nên!”Phải, Áp-ra-ham dứt khoát tin và ông hoàn toàn nghỉ an trên lời hứa của Chúa, Ðấng thành tín không rời. Ông không còn lý do gì để tranh đấu, lo lắng, bồn chồn, sợ hãi nữa.
 
     Chúa tôn quý đức tin của Áp-ra-ham chứ không phải hành động, tài năng hay lòng can đảm. “Vì nếu Áp-ra-ham được tuyên xưng công chính bởi việc làm thì người có cớ để khoe khoang. Nhưng trước mặt Ðức Chúa Trời không có như vậy. Kinh Thánh nói gì? Áp-ra-ham tin Ðức Chúa Trời và vì thế được kể là công chính” (Rô-ma 4:2-3).
 
     Vì lý do đó, thánh Phao-lô viết, “Thật vậy, nhờ ân sủng, bởi đức tin mà anh chị em được cứu rỗi. Ðây không phải tự sức anh chị em, nhưng là một tặng phẩm Ðức Chúa Trời ban – cũng không phải do công đức anh chị em làm, để không ai có thể khoe mình” (Ê-phê-sô 2:8-9).
 
      Không một người nào được cứu thoát khỏi chết để vào thẳng thiên đàng nhờ sống đạo hạnh hoặc làm việc lành. Con người chỉ có thể được cứu rỗi nhờ đức tin. Áp-ra-ham hướng nhìn về tương lai – thập tự giá.
 
      Mùa Phục sinh 2011 nầy, chúng ta cũng hướng nhìn về thập tự giá, với lòng tin trọn vẹn, chân thành nơi Chúa Cứu Thế Giê-xu – Ðấng đã hiến thân trên thập tự. Chúa chết, được chôn trong mộ đá, đến ngày thứ ba Ngài sống lại.
 
     Chúa là Con Trời trở thành người, Ðấng thánh yêu thương, vô tội duy nhất. Chúa chết vì tội chúng ta – thế chỗ cho Anh, Chị và tôi. Chúa chết và đã sống lại vì yêu thương mọi người. Ai thành tâm tiếp nhận Chúa Cứu Thế Giê-xu đều được tha thứ tội, được nhận làm con Thiên Chúa, được cứu rỗi linh hồn.
 
     Sau khi từ giã cuộc sống nầy, Bạn sẽ về đâu? Tôi biết chắc, tôi đã có một chỗ trên thiên đàng. Lúc chết là giây phút tôi bước qua ngưỡng cửa vào thiên đàng phước hạnh, sống gần bên Chúa luôn luôn. Tôi được đoàn tụ gia đình với những người thánh thân yêu – đã được Chúa tiếp rước trước tôi.
 
     Xin Anh, xin Chị mời gọi bạn bè và người thân trong gia đình tiếp nhận Chúa Giê-xu làm Cứu Chúa của mình để được bảo đảm về cuộc sống phước hạnh vĩnh cửu với Chúa.
 
     Sống trong thế kỷ thứ 21, không phải đối diện với những thách thức giống hệt như Áp-ra-ham, nhưng mỗi chúng ta đều có những trăn trở hoặc nhu cầu căn bản như Áp-ra-ham. Ðối diện với hiểm nguy, bất an, Áp-ra-ham cần được bình an, đảm bảo cho cuộc sống. Tin cậy Chúa và muốn làm theo ý Chúa, ông dấn thân tiến bước theo Ngài.
 
     Ông tách rời khỏi Lót, chấp nhận thua thiệt. Ông bằng lòng trả giá đắt để bảo vệ, cứu Lót và gia đình. Ông không muốn nhân nhượng, đồng hóa với người Sô-đôm tội lỗi, vô tín. Chắc ông phải chán ngán cuộc sống vô đạo, đồi trụy? Chán đứa cháu tệ bạc. Lẻ loi vì ít bạn thiết giao du, và không con cháu gần gũi trong nhà?
 
     Tranh chấp ở chỗ làm, khủng hoảng tài chánh, căng thẳng gia đình, xung đột trong cuộc sống có làm Anh, Chị mệt mỏi, ngao ngán, lo âu, sợ hãi? Anh, Chị đang hết sức mình tranh đấu, nỗ lực để giải quyết hay quyết tâm giao thác, nhờ cậy Chúa?
***
     Mấy chữ “Chúa đem Áp-ram ra sân và bảo...” (15:5) như bảy nốt nhạc thiên đàng, trong suốt, ngọt ngào. Tai tôi thích thú, sảng khoái. Hồn tôi ấm lại, hạnh phúc dạt dào. Mắt tôi mở ra, tươi mới – hình dung Áp-ra-ham cùng sánh vai, bước đi bên Chúa giữa mây trời ngời sáng.
 
     Tiếng ai đó hát vang lên trầm ấm, “Chúa với tôi tâm giao khi Ngài đi bên tôi, và Ngài phán – chính Chúa đã chuộc tôi. Thật sung sướng thỏa vui khi gần bên Jesus. Chẳng còn ai trong trần thế sánh hơn!” (Buổi Mai Với Jesus).
 
     Thật, “Bước với Chúa yêu thương, tay trong tay, gian lao không sờn. Vượt dặm trường men theo đường tới thiên cung. Bước với Chúa yêu thương, tôi nghe lâng lâng, vui trong tâm hồn. Ngày lại ngày, thêm sâu nhiệm Chúa nhiều hơn. Bước với Chúa yêu thương, tôi không cô đơn. Vui tươi trên đường, lòng nhẹ nhàng quăng xa mọi gánh sầu vương. Ðược đi với Cha, khi mộng trần gian khuất xa. Bước cùng với Cha, trong tình thắm thiết bao la. Ðược đi với Cha, cho dù thời gian lướt qua. Tôi luôn vui thỏa sống trong yêu mến chan hòa” (Bước Với Chúa). Amen.
 
Mục sư Hồ Xuân Phước
Phục sinh 2011
 

Latest Features

Weather

April - 2025
SMTWTFS
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
27282930   
       

Facebook comments