CHRIST
LÀ BẾN ĐỖ ĐỜI CON
Tại
sao mỗi người chỉ sống tạm ít ngày, mà bị đầy dẫy sự khốn khổ, đầy dẫy sự bon
chen và nhỏ nhen, vụn vặt.
Sự
cứng rắn và thanh cao của cây tùng của Li ban ở đâu? Nó hạnh phúc ngay cả, đứng
trước gió, vươn mình sừng sững mặc cho bão tố, bủa vây, mặc cho thời gian làm
phai mờ những vết xanh của bề ngoài.
Ôi
ước gì tôi dũng mãnh như thế, ôi ước gì tôi sừng sững như thế, ôi ước gì tôi
vươn mình nên, tôi chẳng trách trời, trách người hay đổ lỗi cho số phận nhưng
thật tâm hồn của Gióp phần nào phảng phất trong tôi: tôi trách rằng: tại sao mẹ
tôi sanh ra tôi, rồi đi trước tôi, bỏ tôi lại một mình trong trần thế, chưa kịp
đủ lớn, đủ khôn để cảm nhận được hơi ấm của tình mẹ bao la. Rộng dài của tình
mẫu tử. Tại sao cuộc đời tôi lại sống tạm ít ngày rồi bị đầy dẫy khốn khó như
thế.
Có
thể một số khác nói giống như Ê-li-pha rằng: tại anh dính dấp trong tội lỗi nên
mới bị như thế, và rồi nếu anh làm lành thì anh há chẳng ngước mặt nên sao? Và
rồi tác giả Thi thiên số 73 thốt lên trong lúc ngã lòng rằng: Kìa những kẻ ác,
chúng nó bình an vô sự luôn luôn, vì khi tôi thấy sự hưng thịnh của kẻ ác thì
lòng bèn ghen ghét.
Đây
này, cuộc đời tác giả nói: Tôi đã làm cho lòng tôi tinh sạch, và rửa tay tôi
trong sự vô tội, việc ấy thật luống công thay, vì hằng ngày tôi phải gian nan,
mỗi buổi mai tôi bị sửa phạt.
Trong
Gióp cũng trả lời cho chúng ta rằng: người tin kính không miễn trừ khỏi hoạn
nạn, người tin kính thốt lên: dẫu Chúa giết tôi tôi cũng còn nhờ cậy nơi Ngài
nữa. Đôi khi gió thoảng mây trôi, bồng bềnh, chập chờn mỗi buổi sớm mai, mặt
trời chiếu dọi, khiến cho lá vàng rơi bay trong gió. Có phải chăng lá vàng
không tránh khỏi sự rơi rụng, có phải số phận của nó cứ mãi xanh tươi. Người
nào được trồng bên dòng suối, lá nó cứ xanh tươi, gặp năm hạn hán cũng chẳng
tàn héo.
Ôi
ước chi ta hiểu và nếm trải được lá cứ xanh tươi, ôi ước chi ta chẳng tàn héo
khi hạn hán mùa hè oi ả đến. Cớ sao ta vẫn bay trước gió.
Tôi
yếu đuối ư? Đúng thế, sự khốn khổ nơi tâm hồn, sự giằng xé của con người bên
trong không sao nói hết được. Điều mình muốn làm nhưng yếu thế chẳng thể làm,
còn điều mình không muốn làm thì lại phải trả giá quá đắt. Đắn đo lắm, suy nghĩ
lắm, chỉ có Trời mới hiểu được lòng ta, tâm tư của ta, mà chỉ có Ngài mới thấy
sự ngắn, rộng của suy tư của cuộc đời.
Nay
ta khóc, mà lòng ta khóc trước, ta không oan ức, nhưng ấm ức lắm thay, ta đói
mà giống như no vậy, ta chán ăn, ta đắng miệng. Tất cả vì: mong làm cái cọc mọc
rêu cho người mà nay tự mình chẳng thể làm chi được cho bản thân chứ đừng nói
cho người. Ước chi thương người như thể thương thân, nay thân mình chẳng thương
thì còn thương ai được. Mong cho người mà chẳng biết có chi chi.
Các
môn đồ bên bờ biển Ti-bê-ri-át lòng nhìn về xa xăm, gió hiu hiu thầy tôi đâu
rồi? Tại sao thầy lại chết, tại sao thầy không ở với chúng con như những ngày
trên đường, trên thuyền, trên biển mỗi ngày, hãy ở với chúng con, lãnh đạo
chúng con, và dẫn dắt chúng, dạy bảo chúng con. Và hãy tỏ bầy cho thế nhân này
biết rằng: Chỉ có Ngài mới đủ tư cách làm vua trong sứ sở trần thế.
Quả
thật, trời cao hơn đất bao nhiêu thì ý tưởng của Ngài cao hơn ý tưởng chúng ta
bấy nhiêu, đường nối của Ngài cao hơn đường nối của chúng ta bấy nhiêu.
Với
lượng thời gian là suốt đêm, với số lượng người là chúng tôi, với những kinh
nghiệm có dư, và phương tiện thật chuyên nghiệp: cuối cùng thất vọng vẫn lan
chàn trong tâm hồn, sự buồn thảm trong khóe mắt của từng môn đồ, lời nói của kẻ
thất vọng như... lòng trắng trứng gà, lạt lẽo biết bao.
Chẳng
ai nói lời nào hết, sự im lặng, có thể nói khi thành công không đến cái rét sẽ
bủa vây toàn thân thể, nếu họ thành công trong mẻ lưới này, họ có thể một lần
nữa tự hào và tự mãn lắm thay. Biết đâu đó: Tôi cũng như thế chăng, chỉ đến khi
bờ biển im sóng, giọng nói trầm ngâm, xa xăm nơi những lượn sóng cuồn cuộn,
nhấp nhô đẩy về bờ nhưng chẳng cuốn trôi được những sự thất vọng của các môn đồ
năm xưa.
Có
thể họ đặt câu hỏi: tại sao chúng ta không được chi hết...?
Họ
thất vọng bên bờ, nhưng thất bại ngay cả xuống đại dương, họ tìm sự hy vọng, họ
trông mong nụ cười nơi sự tạm bợ, họ mong phấn chấn an tinh thần trở lại, tìm
lại niềm vui nơi bến nước xưa. Nhưng từ thất vọng đến thất bại.
Và
rồi buổi sáng của huy hoàng, hừng đông về khi trời âm u vừa rứt, họ có một buổi
sáng diệu kỳ, một buổi sáng của phép lạ, một buổi sáng của sự phấn hưng trong
tâm hồn. Một buổi sáng nghe tiếng dịu êm của Cứu Chúa, một buổi sáng họ được no
đủ giữa nơi khô hạn lớn, một buổi sáng ấm áp tình nồng khi cùng thầy cùng bạn
quây quần bên bếp lửa. Một buổi sáng của sự hy vọng và sức sống, sự tối đen dày
kịt kịt ngự trị lòng trĩu nặng đã tan biến. Một buổi sáng họ không còn trở về
với bến nước xưa nữa, họ đã có tìm được bến đỗ thực sự. Ấy là Christ.
Con
ước mong buổi sáng và bình minh huy hoàng Đấng Christ ạ, con ước mong được sưởi
ấm lại sự lạnh nguội của tâm hồn đang khô hạn Christ ạ, Con ước mong cùng đồng
lao bạn hữu không trở về với bến nước xưa nữa. Nhưng Christ là bến đỗ đời con.
Quân
Nguyễn